Tôi ngồi trên sofa trong thư phòng của anh, lướt điện thoại đến đau cả mắt, sau đó mới nhận ra mẹ anh đang cố ý gây khó dễ cho tôi.
Nhưng cũng hợp lý thôi.
Dù sao, con trai bà được chiều chuộng như vậy, bị một cô gái xoay như chong chóng, không bực mới lạ.
Tôi không cảm thấy oán trách, đứng lên quan sát giá sách của anh, lấy một cuốn bìa có chữ Hán xuống, ngồi trên sofa đọc.
…Đọc không hiểu.
Nhiều từ quen thuộc nhưng ghép lại thành câu thì tôi không hiểu gì cả.
Thở dài, vừa định đặt sách lại chỗ cũ thì nghe thấy cửa thư phòng mở.
Phó Tịch mặc áo choàng tắm bước vào, tóc ướt nhẹp. Nhìn thấy tôi, anh rõ ràng sững sờ.
"Sao em lại ở đây?"
Sự bối rối chỉ thoáng qua.
Anh nhanh chóng nhếch môi cười lạnh:
"Dự án mất rồi mới biết đến tìm tôi à? Tôi cứ tưởng em cứng rắn, có thể tùy hứng đến mức bỏ mặc tất cả, chỉ biết làm loạn."
Tôi ngây người không nói gì.
Anh bực bội ném khăn xuống đất.
Bước nhanh tới, bế tôi đặt lên đùi, hai tay ôm chặt lấy tôi, rất mạnh.
Môi anh cắn vào vành tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu thư, sau này còn dám làm loạn nữa không?"
Anh rất giận.
Ngón tay siết chặt cổ tay tôi, giữ chặt phía sau, dùng cách hoàn toàn kiểm soát để ép tôi vào lòng, không cho phép trốn thoát.
"Em đã đến tìm tôi, tôi sẽ coi như em chủ động xin lỗi, lần này tạm tha.
"Sau này còn tùy hứng, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ khiến nhà em mất sạch, hiểu chưa?"
---
24
Anh hung dữ đe dọa tôi.
Nhưng cơ thể lại run rẩy.
Đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm tôi như thể đang trên bờ vực sụp đổ.
Anh đang sợ.
Tôi im lặng không nói lời nào, anh sợ tôi lại cãi nhau với anh.
Đánh tôi, sợ tôi đau.
Mắng tôi, sợ tôi giận.
Muốn xử lý nhà tôi, lại sợ tôi hận anh.
Anh thật sự không biết phải làm gì với tôi nữa.
"Thẩm Nguyệt, em nói gì đi chứ!"
Anh dùng sống mũi cọ lên má tôi, giọng run rẩy, như sắp gục ngã:
"Đừng không để ý đến anh, đừng đối xử với anh như vậy, xin em.”
"Anh sai rồi. Sau này sẽ không quản em nữa. Em muốn làm gì thì làm, thức khuya uống rượu chơi game, làm gì cũng được, đừng giận anh nữa, được không?"
---
25
Tôi cọ mặt vào má anh, úp mặt vào ngực anh, không nhịn được bật cười:
"Em thấy mình giỏi ghê, một đóa hoa cao ngạo như anh mà em cũng chinh phục được."
Phó Tịch: "..."
Anh cau mày, đen mặt kéo đầu tôi lên:
"Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem?"
Tôi không dám, nghiêng đầu hôn vào tay anh, lại không nhịn được muốn cười.
Tôi nhào vào lòng anh, trước khi anh nổi giận đã vội vàng xin lỗi:
"Em sai rồi, em không nên tùy hứng như vậy, cứ suốt ngày đòi chia tay.”
"Thực ra chồng rất dễ nói chuyện, nếu em làm nũng cầu xin anh, chắc chắn anh sẽ không quản em nghiêm như thế nữa, đúng không?"
"Với những thói xấu của em, làm nũng bao nhiêu anh cũng không cho phép."
Anh thẳng thừng bóc trần tôi, mặt không cảm xúc.
Tôi cảm thấy anh thật không hiểu lãng mạn gì cả.
Buông tay đang ôm anh ra, định lùi lại, thì bị anh giữ chặt:
"Nhưng vì em còn nhỏ tuổi, anh có thể nới lỏng thêm chút, không quản nghiêm như thế nữa... Nhưng không được thức tới bốn giờ sáng, cũng không được ăn bánh bao trong phòng ngủ."
Tôi chậm rãi trả lời một tiếng "Ừm".
Lại cảm thấy buồn cười:
"Phải đến mức em và anh cãi nhau to như thế này, anh mới chịu nhượng bộ.”
"Bình thường em nói gì anh cũng coi như gió thoảng qua tai, chẳng để em vào mắt gì cả."
"Chuyện đó anh không nhận."
Anh nhíu mày phản bác:
"Quần áo em anh giặt, cơm anh nấu, em ho một tiếng anh liền đưa đi bệnh viện, chăm sóc em còn hơn cả chăm sóc bản thân.”
"Vậy mà vẫn không tính là đặt em vào lòng, vậy anh đặt cái gì? Người máy à?"
"Thế tại sao anh lại giấu thân phận của mình?"
Tôi ngước lên nhìn anh:
"Chơi em suốt bốn năm, nhìn em lo lắng anh không có tiền, phải mặt dày nói tốt trước mặt bố em để tìm đường sống, vui lắm sao?"
26
Tôi vốn không định so đo chuyện này.
Anh ấy có quyền thế, bố tôi vui, mẹ tôi hài lòng, anh trai tôi cũng cảm khái rằng cuối cùng tôi cũng làm được chuyện đứng đắn.
Chẳng ai quan tâm tôi bị lừa suốt bốn năm.
Họ dường như chỉ nhìn vào kết quả:
Phó Tịch yêu tôi, Phó Tịch giàu có, mọi người đều vui vẻ.
“Vậy nên, tại sao lại lừa em?”
Tôi hỏi lại lần nữa:
“Nói với em rằng anh không nghèo, thành thật với em, khó đến vậy sao?”
“Xin lỗi.”
Phó Tịch mím môi:
“Ban đầu anh muốn giải thích, nhưng em cứ hiểu lầm. Sau này anh quên mất...
“Thật sự quên. Em hình như ít khi nhắc đến hoàn cảnh của anh, nên anh không có cơ hội nhớ ra.”
“Vì em sợ anh tự ti nên không dám nhắc.”
“Xin lỗi.”
Anh cúi đầu nhận lỗi, giọng khẽ khàng: “Anh sai rồi, xin lỗi.”
Với tính khí của tôi, giờ tôi rất muốn dứt khoát giáng cho anh một cái tát.
Nhưng nghĩ đến hai bên tóc mai bạc của bố, rồi nhìn khuôn mặt điển trai đúng gu của mình, tôi nghiến răng nhịn xuống.
Đây không phải là một mối tình bình thường.
Vì bố, vì mẹ, vì cuộc sống phú bà sau này tôi có thể tiêu tiền như nước, tôi nhất định phải uốn nắn tên rùa vàng này cho tốt!