27
“Vậy anh thề đi, sau này không được phép lừa em nữa.”
“Được.”
Anh hôn nhẹ lên tay tôi, giọng điệu bất lực:
“Thề cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều dựa vào lương tâm...”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh vội chuyển chủ đề:
“Anh thề sau này sẽ không bao giờ lừa em nữa. Nếu sai lời, ra đường bị sét đánh.”
Tôi bĩu môi:
“Vậy còn dự án của nhà em...”
“Đã giao cho người khác rồi, không tiện đổi ý. Anh sẽ chọn một dự án tốt hơn cho em.”
“Ừ.”
Tôi hài lòng.
Tôi vén áo choàng tắm của anh lên, vừa sờ cơ bụng, vừa do dự không biết có nên nói chuyện nhà họ Lâm không.
Bây giờ tâm trạng anh khá tốt.
Nhưng nhắc đến Lâm Hựu... chắc chắn anh sẽ tức giận.
Tôi liếm môi, vừa định mở miệng, đã nghe anh chậm rãi hỏi:
“Muốn hỏi chuyện nhà họ Lâm à?”
Tôi và anh nhìn nhau một giây, ngoan ngoãn áp sát hôn anh:
“Lâm Hựu cũng chỉ muốn giúp em, anh đừng giận cậu ấy.”
“Bọn em không có gì mờ ám, tất cả đều là tin đồn.”
“Anh là người rộng lượng, không chấp nhặt, đúng không?”
Anh bị tôi chọc cười:
“Chỉ với tình cảm từ bé ngủ chung giường của hai người, nếu có gì mờ ám, chắc đầu anh đã mọc cả cánh đồng cỏ xanh rồi.”
Anh nhàn nhã nói:
“Em và cậu ta ở chung, giống hai học sinh tiểu học xem kiến chuyển nhà, thay vì lo cậu ta đội nón xanh cho anh, thì nên lo cậu ta làm em ngu đi thì hơn.”
Tôi: “... Anh nói em ngu?”
“Không, là cậu ta ngu.”
Phó Tịch chữa lại: “Em là bảo bối thông minh nhất.”
Tôi nghi ngờ Phó Tịch đang châm chọc mình.
Nhưng tôi không có bằng chứng.
Nhìn chằm chằm cơ bụng anh một lúc, rồi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Nguyệt Nguyệt.”
Anh chậm rãi mở lời: “Anh đã nhịn lâu lắm rồi.”
Tôi lập tức nhận ra anh muốn làm gì.
Chớp chớp mắt, có chút hưng phấn:
“Làm ở thư phòng à?
“Có thể chơi trò giáo viên và học sinh được không?”
Anh kéo khóe miệng, bế tôi ra ngoài:
“Tất nhiên không. Anh không có những sở thích kỳ quái như em.”
“Việc gì phải đúng nơi đúng chỗ. Chuyện này tất nhiên phải về phòng.”
... Đồ cổ hủ!
Không còn cách nào cứu được!
28
Ba tháng sau khi hòa giải với Phó Tịch, tôi hẹn Lâm Hựu ra ngoài ăn bít tết chín tái.
Thứ mà trước đây tôi thấy rất ngon, giờ tự nhiên lại thấy buồn nôn, không nhịn được mà nôn ra.
Lâm Hựu ngạc nhiên:
“Cậu không phải là có thai rồi chứ?”
Hai chúng tôi trố mắt nhìn nhau.
Lập tức bỏ bữa, lái xe đến bệnh viện.
Lâm Hựu dùng tiền để làm thủ tục gấp.
Kết quả vừa ra, nhìn chữ “thai kỳ” trên tờ giấy, nghe bác sĩ chúc mừng chúng tôi:
“Ông nhà và bà nhà thật có phúc, em bé rất khỏe mạnh, cứ yên tâm.”
Lâm Hựu ho khẽ:
“Tôi không phải chồng cô ấy.”
“Hả?”
“Cô ấy là tổ tông của tôi.”
Bác sĩ sững người.
Lâm Hựu vẫy tờ phiếu xét nghiệm trước mặt tôi:
“Tổ tông à, chưa cưới mà có thai, cậu còn muốn danh tiếng nữa không?”
“Danh tiếng?”
Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cậu:
“Cậu quên rồi à, tôi làm gì có thứ đó.
“Chuyện chúng ta đội nón xanh cho thái tử nhà họ Phó, rồi bị ép chia tay, bài viết nhỏ bi thương ấy vẫn còn treo trên mạng. Thay vì lo danh tiếng, chi bằng nghĩ xem họ có nghi ngờ cha đứa bé không.”
Lâm Hựu chẳng cần nghĩ đã buột miệng:
“Phó Tịch dám nghi ngờ cậu? Không sợ nhà bị san phẳng à?”
Tôi: “... Cậu!”
“Yên tâm đi. Anh ta có nghi ngờ xét nghiệm ADN sai cũng sẽ không nghi ngờ quan hệ của chúng ta. Trong mắt anh ta, chúng ta giống hai người bạn mắc bệnh tâm thần, ngày ngày ăn chơi quậy phá.”
Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi:
“Cậu vừa uống chút rượu phải không?
“Mà nói chứ, mang thai uống rượu được không?”
Hai chúng tôi nhìn nhau hai giây.
Thành công nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
29
Bác sĩ nói tạm thời không sao, nhưng sau này có ảnh hưởng hay không thì chưa biết, chỉ có thể chờ thai lớn hơn để kiểm tra.
Tôi hơi sợ, ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ Phó Tịch.
Anh có vẻ ngạc nhiên:
“Không phải đi chơi với Lâm Hựu à? Sao về sớm thế?
“Hôm nay ngoan vậy?”
Tôi nuốt nước bọt, không dám nói.
Anh nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên hứng thú, bế tôi ngồi lên sofa, tháo cà vạt vướng víu ra, cúi xuống cắn nhẹ vành tai tôi:
“Làm chuyện gì trái lương tâm rồi, hả?”
“Em đã uống rượu.”
“Ừ, chuyện nhỏ, uống ít không sao.”
“Còn nữa... em có thai rồi.”
Hành động âu yếm của Phó Tịch dừng lại.
Anh ngẩng đầu, trên mặt là vẻ ngơ ngác như bị đánh bom.
Một lúc lâu sau mới phản ứng, luống cuống bế tôi lên: “Đến bệnh viện.”
“Em vừa từ bệnh viện về, bác sĩ nói bây giờ kiểm tra không sao.”
Tôi lí nhí: “Chồng à, em không chỉ uống rượu, tuần trước còn uống thuốc cảm... Đứa bé có bị sao không?”
Tôi hoảng sợ đến mức suýt khóc.
Phó Tịch cũng hoảng, nhưng cố nén để an ủi tôi.
“Đừng khóc, chắc không dễ tổn thương thế đâu, đừng lo lắng.”
Anh vẫn bế tôi đến bệnh viện.
Giữa những lời chúc mừng liên tục của bác sĩ, anh gọi điện báo tin vui cho tất cả người thân.
Mẹ anh cũng rất mừng, lý trí nhắc anh nhớ tổ chức đám cưới:
“Dù hai đứa nghĩ rằng kết hôn hay không chẳng khác biệt, nhưng vẫn phải để ý đến cái nhìn của người ngoài.”
Phó Tịch lắng nghe, hỏi tôi muốn kiểu váy cưới nào.
Tôi: “Có thể sinh con xong mới tổ chức không? Mang thai sẽ béo lên, mặc váy cưới xấu lắm.”
Phó Tịch hơi do dự:
“Nhưng như vậy, họ sẽ nói chúng ta cưới chạy bầu...”
“Em chẳng quan tâm họ nói gì.”
Tôi nói:
“Họ mắng em cặn bã, mắng em hạ mình, em đều không quan tâm, nhưng em không chịu nổi họ mắng mình xấu.”
“Lễ cưới chỉ có một lần trong đời, em không muốn xấu xí mà trải qua.”
Thấy tôi kiên quyết, Phó Tịch cũng thôi.
Anh xoa xoa bụng tôi, vẫn còn phẳng, đầy tò mò.
Lại không nhịn được cười:
“Nguyệt Nguyệt, anh sắp làm bố rồi.”
“Sắp tới, anh phải chăm sóc hai người rồi.”
“Em không phải trẻ con, chẳng cần anh chăm sóc.”
“Ừ.”
Anh dịu dàng nói:
“Em không phải trẻ con.
“Em là bảo bối của anh.”
(Hoàn)