Lắng Nghe Hạ Đầu Tuần - Chương 1

Tôi đến nhà bạn thân của mẹ ăn cơm, nhưng trớ trêu thay, con trai bác ấy lại chính là người yêu cũ của tôi.
 
Tôi giả vờ không quen biết, cúi đầu chăm chú xem video.
 
Vừa mở lên, video đầu tiên đã đập vào mắt: "Làm thế nào để thu hút sự chú ý của người yêu cũ..."
 
Tôi xem liền tám lần, chẳng thấy hứng thú, dứt khoát lướt qua.
 
Video tiếp theo là của bác sĩ Hứa Siêu: “Con trai sau khi uống rượu còn ‘lên’ được không?”
 
Lúc này tôi mới phát hiện tai nghe không có tiếng.
 
Thế là tôi tăng âm lượng lên hết cỡ.
 
Một giây sau, người đàn ông ngồi ở đầu kia ghế sofa khẽ cau mày, tháo tai nghe xuống, quay sang nhìn tôi:
 
"Uống rượu vẫn được, đừng xem nữa."
 
Tôi: "?"
 
Anh ta bình tĩnh nói tiếp:
 
"Bạn gái cũ, em kết nối nhầm vào tai nghe của anh rồi.”
 
1.
 
Tối đến, nhà không nấu cơm, bố mẹ định ra ngoài ăn.
 
Tôi giả vờ chăm chỉ viết luận văn trong phòng, nhưng thực chất tai thì căng ra, chờ họ gọi.
 
Kết quả, tiếng xoay chìa khóa vang lên, cửa chính sắp mở, mà chẳng ai buồn nhắc đến tôi. Không thể ngồi yên thêm nữa, tôi lao ra khỏi phòng, chân còn chưa kịp xỏ dép, chặn họ lại:
 
“Bố mẹ, hai người định đi đâu đấy?”
 
“Đi ăn cơm.”
 
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: 
 
“Vậy… bố mẹ không thấy thiếu gì sao?”
 
Mẹ tôi nhìn trái nhìn phải, mơ hồ hỏi: 
 
“Thiếu gì?”
 
Tôi liên tục chỉ vào mình: 
 
“Thiếu con chứ ai! Hai người đi ăn mà không định dẫn con theo à?”
 
“Chẳng phải con bận viết luận văn à?”
 
“Xong gần hết rồi, hôm qua ba nghìn chữ, hôm nay bốn nghìn.”
 
Tôi chém gió thôi.
 
Thực tế là: hôm qua viết ba nghìn chữ, hôm nay xóa bốn nghìn. Bận rộn hai ngày, lỗ mất một nghìn chữ.
 
Lại thêm một ngày khiến giáo sư hướng dẫn muốn độn thổ trong giới học thuật. Nếu giáo sư biết, chắc chắn sẽ nói với tôi: 
 
“Về nhà đi con, về nhà được không?”
 
Thôi, tôi không bận nữa.
 
“Nhưng hôm qua con đăng lên WeChat bảo muốn tận hưởng thứ Năm, mẹ đã chuyển con 500 rồi mà?”
 
“Không cần không cần, con vẫn muốn ra ngoài ăn!”
 
Bố tôi nghĩ ngợi một lúc, hỏi lại:
 
“Con chắc chứ? Mai khai giảng rồi, luận văn chưa xong mà con dám đi à?”
 
“Ăn bữa cơm có gì mà không dám? Có phải đến nhà giáo sư con ăn đâu.”
 
Nói xong, bố mẹ nhìn nhau.
 
Sợ họ đổi ý, tôi đã đi giày, phóng ra ngoài, lên xe thắt dây an toàn trong vòng ba giây.
 
Họ không còn cách nào khác, đành phải chở tôi đi cùng.
 
2.
 
Dọc đường đi, tâm trạng tôi vui như mở hội, lắc lư cái đầu, nghêu ngao vài câu nhạc. Nghe loáng thoáng bố mẹ trò chuyện, anh một câu, chị một câu, tôi cũng hiểu sơ sơ tình hình.
 
Thì ra tối nay, họ định đến nhà một người bạn thân lâu năm của mẹ để ăn cơm.
 
Mà bố với chồng bác ấy lại còn là bạn học đại học.
 
Cái mối duyên này, đến chuột Mickey cũng thấy kỳ diệu.
 
Mẹ tôi vừa nhắc đến chuyện đó, vừa nói:
 
"Bạn thân của mẹ có cậu con trai, giống mẹ nó, đẹp trai cực kỳ."
 
Nói đến đây, bà bỗng nhiên chĩa mũi dùi về phía tôi:
 
"Nhất Nhất, con trai bác ấy mới tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, lại còn cùng ngành với con. Luận văn có gì khó thì nhớ hỏi người ta nhiều vào nhé."
 
Bố tôi bồi thêm: 
 
"Tsk tsk, thế này thì chắc ông bố muốn cậu con trai nối nghiệp, làm giảng viên rồi!"
 
Mẹ tôi cười: 
 
"Thiên phú không thể lãng phí được."
 
"Ừm, đúng là rất xuất sắc, nếu như..."
 
Nói đến đây, hai người bỗng nhiên nhìn nhau một cái.
 
Ngay sau đó, đồng loạt quay lên nhìn gương chiếu hậu—đúng lúc tôi vừa ăn xong một nắm hạt dưa, vỗ tay một cái, ngẩng đầu lên.
 
Nhai nhai nhai.
 
Cảm nhận được hai ánh mắt kỳ lạ đang bắn tới.
 
Tôi: "..."
 
Mẹ tôi là người thu hồi ánh mắt trước, lắc đầu nói:
 
"Thôi, xem ra hai đứa nó không có duyên."
 
Nghe đến đây, tôi suýt thì bị hạt dưa làm nghẹn chết.
 
Còn định gán ghép tôi với người ta á?
 
Mặt mũi còn chưa thấy, tôi không muốn!
 
Thế là tôi lập tức gật đầu lia lịa:
 
"Đúng đúng đúng, con không xứng với người ta đâu. Con chỉ là một nghiên cứu sinh vô dụng, đầy rẫy tác hại với xã hội, tương lai mờ mịt, luận văn còn chưa viết xong."
 
Mẹ tôi từ từ quay đầu, nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ:
 
"Cứ tưởng con không biết vì sao tối nay chúng ta không định dẫn con theo chứ!"
 
Tôi: "...”
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo