3.
Bị hai vợ chồng họ làm cho tức đến mức không buồn nói chuyện.
Điểm đến là một khu biệt thự.
Xuống xe, tôi giận dỗi tụt lại phía sau, giữ khoảng cách hơn chục mét.
Bố mẹ tôi cũng chẳng thèm quản, cứ thế tay trong tay, ân ái bước đi.
Đến khi nhận ra, họ đã đứng trước cửa nhà người ta, gõ cửa rồi.
Tôi lập tức tăng tốc bước nhanh hơn.
Không lâu sau, cửa mở.
Trời nhá nhem tối, nhưng từ xa tôi vẫn có thể nhìn thấy người mở cửa là một chàng trai cao ráo, da trắng, đẹp trai xuất sắc.
Không thể nào?
Một soái ca phẩm chất thượng đẳng thế này mà lại là tiến sĩ khối kỹ thuật á?
Vừa lo bố mẹ không đợi tôi, vừa nôn nóng muốn nhìn rõ mặt anh chàng, tôi từ đi nhanh chuyển sang chạy.
Cuối cùng cũng đến nơi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chống một tay vào hông, cúi đầu lau mồ hôi.
"Cô ấy là ai vậy ạ?"
Giọng nói trầm ấm vang lên, rõ ràng là đang hỏi về tôi.
Mà sao nghe quen quen thế nhỉ?
Tôi tò mò ngẩng đầu.
Chỉ liếc một giây, rồi cúi gập người xuống ngay lập tức.
Tôi hận sao trời không tối thêm chút nữa.
Hận xong lại hận bản thân sao lại ham ăn, đòi theo ra ngoài ăn cơm làm gì.
Anh ấy cũng đã nhận ra tôi rồi.
Tôi không nói gì.
Bố tôi thấy thế, liền lên tiếng giới thiệu:
"Đây là con gái bác, tên là Hạ Thính Nhất, đang học năm hai cao học, cùng trường với cháu đấy."
"Nhất Nhất, đây là con trai chú Chu, Chu Gia Yến."
Tôi rất muốn nói:
Bố ơi, không cần giới thiệu kỹ thế đâu.
Vì vào lúc quen nhau nhất, ngay cả trên người đối phương có bao nhiêu nốt ruồi, chỗ nào nhạy cảm nhất, bọn con đều rõ như lòng bàn tay.
Bọn con từng rất hợp nhau.
Nhưng cả hai cũng không phải dạng vừa.
Anh ấy thích nói móc, tôi thích cà khịa.
Không nhớ vì chuyện gì mà hai đứa cãi nhau to, tôi giận quá đề nghị chia tay, anh ấy gật đầu đồng ý ngay, đập cửa bỏ đi, kết thúc trong một nốt nhạc.
Giờ đây, anh ấy là người yêu cũ của tôi.
"Ồ, hóa ra là Hạ—Thính—Nhất à?"
Anh ta cố tình kéo dài giọng, nghe mỉa mai đến không thể mỉa hơn.
Lời mắng đến tận miệng, tôi nghiến răng nhịn nhịn nhịn nhịn nhịn.
"Hai đứa quen nhau à?”
Mẹ tôi thấy biểu cảm tôi kỳ quặc, lại nghe giọng điệu của Chu Gia Yến, bèn nghi hoặc quét mắt qua lại giữa hai đứa.
"Thật sự biết nhau hả? Đã gặp bao giờ chưa?"
Tôi chọn im lặng.
Cũng cầu mong Chu Gia Yến đừng có tấu hài, lôi quan hệ của chúng tôi ra nói.
Nhưng đúng lúc tôi nơm nớp lo sợ, trong nhà bỗng vang lên một giọng nam trung sang sảng:
"Cái gì! Hạ Thính Nhất?"
"Sao trò lại ở đây? Không phải bảo đang viết luận văn sao?"
Tôi xong rồi.
Giọng này…
Là của giáo sư hướng dẫn tôi.
— Năm phút trước.
Giáo sư Chu nhắn tin cho tôi:
"Nhất Nhất, nghỉ hè qua rồi, thầy rốt cuộc có còn cơ hội đọc bản thảo luận văn của em trong kiếp này không?"
Tôi không thể để giáo sư thất vọng được.
Thế là tôi liền gửi qua một bức ảnh chụp bàn học chất đầy tài liệu, kèm theo một đoạn tự tin lấp liếm:
"Thầy xem này, hôm nay em không đi đâu hết, đến bữa còn chưa ăn, cắm đầu cắm cổ viết đây này. Nhìn phát biết ngay tuần này giao bản thảo, tuần sau trở thành ngôi sao học thuật luôn ạ!"
Giáo sư không nói gì, chỉ gửi lại một loạt icon cười gượng đầy sát khí.
— Hiện tại.
Bây giờ, khi nhìn thấy tôi đường hoàng đứng trước cửa nhà mình, nụ cười tử thần ấy đã lộ diện trực tiếp trên mặt giáo sư.
Người đàn ông năm mươi tuổi, trên tay cầm một cọng hành to, trừng mắt nhìn tôi, giận không thể rèn thành thép.
Muốn mắng tôi mấy câu lắm, nhưng bố mẹ tôi đang có mặt, mà cô vợ trong bếp thì đang gọi giáo sư đập hành tỏi nhanh lên.
Ông ấy cố nhịn, cố nhịn, cuối cùng bực bội đi vào trong nhà.
Chu Gia Yến cười như không cười, xem xong toàn bộ kịch hay, rồi trả lời câu hỏi mẹ tôi vừa hỏi ban nãy:
"Hạ học muội là học trò cưng của ba con đấy ạ. Ở nhà ba con hay nhắc đến cô ấy lắm, nên con có ấn tượng sâu sắc."
Tôi: "..."
Tôi cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì có thể khiến tôi xấu hổ hơn việc người yêu cũ là con trai giáo sư hướng dẫn mình.
Thật sự là xấu hổ đến mức muốn độn thổ tìm đầu.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy đời nghiên cứu sinh của tôi chính thức trật bánh rồi.
4.
Vì cảm thấy mất mặt, vừa bước vào cửa, tôi lập tức bám chặt lấy mẹ, trông chẳng khác gì một đứa trẻ con bám mẹ không rời.
Chu Gia Yến rót trà cho mọi người, tôi nép sau lưng mẹ, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Mẹ tưởng tôi ngại, liền đẩy đầu tôi ra, khuyến khích:
"Anh rót trà cho con, con phải nói gì nào?"
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo, miễn cưỡng nói với anh ta:
"Cảm ơn."
Mẹ tôi lập tức nghiêm mặt, hắng giọng một cái.
Tôi vội sửa lại, ngoan ngoãn rụt rè:
"Cảm ơn anh."