Lắng Nghe Hạ Đầu Tuần - Chương 7

11.
 
Hôm sau, tôi và Chu Gia Yến hẹn nhau ở quán cà phê trước cổng trường để sửa luận văn.
 
Vừa tan học đến nơi, tôi nhận được tin nhắn từ anh:
 
[Có cuộc họp đột xuất, em chờ anh một lát nhé.]
 
Tôi đang định tìm chỗ ngồi xuống thì bỗng có người gọi tên mình từ phía sau.
 
"Hạ Thính Nhất?"
 
Tôi quay đầu lại, nhìn người đối diện mà cảm thấy có chút quen mắt.
 
Nhíu mày lục lọi trong trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra hắn là ai.
 
"Tống Nghiêu."
 
Hắn lên tiếng trước.
 
Ồ, phiền phức tìm tới cửa rồi.
 
Ba tháng trước, hắn đột nhiên nhắn tin nói rằng đã về nước.
 
Tôi không trả lời.
 
Hắn bắt đầu gọi điện mỗi ngày, tôi không nghe. Sau đó, tôi thẳng tay chặn số.
 
Giờ gặp lại, hắn vẫn tỏ vẻ vô tội như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
 
"Không nhận ra tôi thật à? Tôi liên lạc với cậu bao nhiêu lần mà không được.”
 
 
Tôi từng thầm thích hắn suốt ba năm cấp ba, nhưng thứ tôi nhìn thấy nhiều nhất chỉ là cái gáy của hắn.
 
Khi thi đại học xong, tôi lấy hết can đảm tỏ tình, hắn đồng ý, thậm chí còn đổi nguyện vọng để học chung trường với tôi.
 
Lúc đó, tôi vui đến mức tưởng rằng giấc mộng thanh xuân đã trở thành sự thật.
 
Nhưng hai tháng sau, hắn nói với tôi rằng thực chất hắn đã có kế hoạch du học từ trước, đổi nguyện vọng chỉ là trò đùa, còn yêu đương với tôi trong kỳ nghỉ hè cũng chỉ là chơi bời.
 
Bảo tôi đừng để tâm.
 
Hắn nói, tôi – một sinh viên bình thường, và hắn – một du học sinh tiền đồ rộng mở, vốn không có tương lai gì với nhau cả.
 
Tôi tức đến mức suýt nữa đập vỡ màn hình điện thoại.
 
Ra nước ngoài mà tưởng mình thành thiên tài rồi chắc?
 
Thành tích thi đại học của hắn thậm chí còn kém điểm chuẩn thấp nhất của trường tôi mấy chục điểm.
 
Nghĩ lại mà thấy mắt mình đúng là mù, tự dưng đi thích một thằng vừa cặn bã vừa não rỗng.
 
Quá khứ ùa về, khiến tôi không thể nào cho hắn sắc mặt tốt được.
 
Tôi lạnh nhạt hỏi:
 
"Có chuyện gì?"
 
Hắn cười cười, làm như thân thiết lắm:
 
"Nhất Nhất, cậu càng ngày càng xinh đẹp đấy. Ngồi xuống đi, chúng ta ôn chuyện một chút."
 
Tống Nghiêu dáng người gầy gò, đeo một cặp kính gọng vàng, cả người toát lên vẻ giảo hoạt.
 
Tôi mất kiên nhẫn:
 
"Có gì nói nhanh.”
 
Chợt nhận ra, không phải ai cũng xứng đáng được gọi là "người yêu cũ".
 
Có người, chỉ có thể gọi là 'tiền án tình cảm'.
 
Hắn tỏ vẻ nghiêm túc:
 
"Tôi sắp kết hôn rồi, cậu là mối tình đầu của tôi, có thể đến dự không?"
 
Tôi: "…"
 
"Thật ra hồi đó tôi cũng thích cậu, nhưng vì không thi đậu trường cậu nên cảm thấy mất mặt. Lại chỉ đăng ký duy nhất một nguyện vọng, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác đành đi du học. Chứ tôi không cố ý chia tay đâu."
 
Tôi cười lạnh:
 
"Ồ, vậy ý cậu là do cậu tự cao tự đại, cố tình khoe khoang mà điền bừa nguyện vọng dẫn đến không đậu đại học, rồi sau đó lại đổ lỗi lên đầu tôi?”
 
Tống Nghiêu đẩy kính, nhún vai:
 
"Không phải trách cậu, tôi biết là lỗi của mình. Chỉ là… nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu. Ở nước ngoài gặp qua bao cô gái, nhưng không ai có thể thay thế vị trí của cậu trong lòng tôi."
 
Tôi trợn mắt thật mạnh:
 
"Vậy giờ cậu có thể biến đi chưa? ‘Bạch nguyệt quang’ của cậu nhìn thấy cậu là muốn nôn đấy."
 
Tống Nghiêu vẫn trơ mặt ra. Tôi cố kiềm chế cơn nóng giận, chỉ muốn tạt thẳng ly cà phê vào mặt hắn, rồi rời đi cho khuất mắt.
 
Nhưng hắn vẫn lải nhải:
 
"Cậu và Chu Gia Yến đúng là một đôi giỏi cãi nhau nhỉ."
 
Tôi cau mày:
 
"Cậu gặp bạn trai tôi rồi?"
 
Hắn nhếch môi, ngẩng cằm chỉ ra sau lưng tôi:
 
"Không phải bạn trai cậu à? Đứng kia kìa."
 
Tôi quay đầu lại.
 
Quả nhiên, Chu Gia Yến đang đứng cách đó không xa.
 
Ánh mắt anh dán chặt về phía này, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại cuộn trào cảm xúc phức tạp.
 
Tống Nghiêu vẫn không biết sợ, cười khẽ:
 
"Cậu không qua dỗ à? Tôi sợ đêm nay ngủ cũng phải mở một mắt để canh chừng mất. Nhìn ánh mắt hắn kìa, tối nay chắc muốn ám sát tôi thật đấy."
 
Tôi hừ lạnh:
 
"Chỉ với cái dạng như cậu, không cần hắn ra tay. Tôi có bệnh thần kinh, giờ tôi có thể giết cậu ngay lập tức."
 
Vừa nói, tôi vừa thò tay vào túi xách, lẩm bẩm:
 
"Dao của tôi đâu nhỉ?"
 
Tống Nghiêu thấy ánh mắt tôi không giống như đang đùa, cuối cùng cũng cảm thấy bất an, lặng lẽ đứng dậy… rồi vội vã chạy trối chết khỏi quán cà phê.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo