9.
Cuộc gọi video.
Nhạc chuông vang lên kèm theo đoạn nhạc mở đầu đầy hài hước:
"Lư la lư la lê~ Lư la lư la lê~ Lư la lư la lê~ Lư la lư la lê~
Dũng cảm tiến về phía trước, phía trước có phần thưởng..."
Không hiểu sao lại có chút nực cười.
Tôi liếc nhìn tên người gọi, nhíu mày.
Không định bắt máy, đợi một lát, cuộc gọi tự động ngắt.
Không gian trở nên yên tĩnh, nhưng sự bối rối vẫn lơ lửng giữa hai người.
Tôi kéo khóe môi: "Còn… những bộ khác, vẫn ổn chứ?"
Nghe vậy, ánh mắt Chu Gia Yến rời khỏi điện thoại của tôi.
Mặt anh ta đỏ bừng, người trước nay luôn bình tĩnh như anh ta, lúc này lại nói năng lắp bắp:
"Xin… xin lỗi, nếu em không thích, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
"Anh sẽ đền hết số quần áo đó cho em."
Anh ta chủ động đề nghị đền bù, tôi cũng không khách sáo.
Dù gì thì—ai lại từ chối quần áo mới cơ chứ?
Tôi tưởng anh ta sẽ đưa tôi đi mua sắm, nhưng không—chỉ thấy điện thoại hiện lên thông báo chuyển khoản.
50,000 tệ.
Tôi nhìn số tiền, hơi ngớ ra: "Hả?"
Chu Gia Yến cau mày: "Không đủ à?"
Anh ta cúi đầu, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.
Lần này là 200,000 tệ.
…
Ừm, Chu Gia Yến trước nay miệng thì độc nhưng lại có chút khuynh hướng người yêu chiều chuộng nhẹ.
Tôi ra vẻ khó xử: "Ừm…"
Chu Gia Yến hất cằm, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: "Anh đối với bạn gái cũ chỉ có thể làm được đến mức này thôi."
Tôi bật cười: "Anh cũng tốt đấy nhỉ? Vậy em miễn cưỡng viết một bức thư giới thiệu giúp anh tìm bạn gái mới nhé?"
Chu Gia Yến: "…”
10.
Nằm trên chiếc giường cứng ngắc trong ký túc xá, tôi mở mắt thao láo, không dám ngủ.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện lên hình ảnh khó nói của Chu Gia Yến với đôi mắt đầy dục vọng.
Tôi liếm môi, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Rõ ràng là tôi chủ động đề nghị chia tay, vậy mà giờ lại không đủ mặt mũi để xin quay lại.
Nhưng tôi lại rất thèm… thân thể anh ấy.
Mãi không ngủ được, tôi quyết định ngồi dậy sửa luận văn.
Giáo sư đã đọc qua bản thảo đầu tiên của tôi, ghi chú chi chít một đống lỗi rồi gửi trả lại. Tôi chưa nghĩ ra cách chỉnh sửa, định tìm thêm tài liệu tham khảo.
Mở trang CNKI (Thư viện học thuật Trung Quốc), tôi gõ từ khóa vào ô tìm kiếm. Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại gõ luôn tên của Chu Gia Yến.
Khi nhận ra, tôi lập tức vỗ đầu một cái, cố gắng giữ tỉnh táo.
Nhưng tay nhanh hơn não, tôi đã lỡ nhấn vào nút tìm kiếm mất rồi.
Mải mê mê trai đến giờ mới nhận ra, tôi còn chưa từng đọc qua luận văn của anh ấy.
Có hơi tò mò—không biết một tiến sĩ viết luận văn sẽ như thế nào.
Tôi click vào bài luận văn tốt nghiệp của anh ấy.
Đọc được một nửa…
Cười không nổi nữa.
Má nó, viết quá đỉnh.
Để anh ấy làm giáo sư hướng dẫn của tôi còn chẳng có vấn đề gì.
Biết vậy hồi trước đã không phí công tranh luận với anh ấy, cứ mỗi lần cãi nhau thì trực tiếp hôn lên mà trút giận là xong, còn bày đặt chia tay làm gì để giờ cả hai đều chẳng vui vẻ nổi.
Càng nghĩ càng hối hận.
Tôi cắn răng, nhắn tin cho anh ấy: [Ngủ chưa?]
Chu Gia Yến trả lời ngay lập tức:
[4h30 sáng hỏi anh ngủ chưa? Hay là anh điền tên em vào danh sách thụ hưởng bảo hiểm nhé?]
[Cũng không phải không được.]
[Lại nghịch điện thoại mất ngủ à?]
[Không phải, anh có thể giúp em xem luận văn được không?]
[Ồ, giờ mới nhớ tới anh à? Hồi trước đi đâu rồi? Mắng anh thì không nghĩ tới anh có thể giúp em sửa luận văn? Đề nghị chia tay thì có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không? Để anh nói cho em biết, anh là người có nguyên tắc, tuyệt đối không mềm lòng giúp bạn gái cũ sửa luận văn.]
Tôi bĩu môi, định nhắn lại: [Đồ keo kiệt.]
Còn chưa kịp gửi, anh ấy đã nhắn tiếp:
[Còn ngơ ra đó làm gì? Mau gửi qua đây, cơ hội có hạn, thời gian của anh quý lắm đấy.]
Tôi lập tức ngoan ngoãn gửi bài luận văn qua.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy giọng điệu châm chọc của anh ấy lại thuận tai chẳng kém gì những lời tán tỉnh.
Sau vài giây im lặng, anh ấy nhắn tiếp:
[Anh giúp em sửa bài, vậy em định trả công thế nào?]
[Vậy em miễn cưỡng giúp anh kiểm tra xem cơ bụng có đủ đẹp không nhé?]
[Toàn chiếm lợi, đúng là có em giỏi nhất.]
[Thế em xem luôn toàn thân nhé, thế được chưa?]
[…]
Tôi bật cười.
Anh ta bị chặn họng rồi sao?
Một lúc lâu sau, màn hình hiển thị dòng chữ:
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]
Tôi: […Ha.]
Không nhịn được, tôi bèn trêu chọc: [Thu hồi làm gì? Ngượng rồi hả?]
Chu Gia Yến: [Không có.]
Tôi: [Vậy anh gửi lại đi.]
Chu Gia Yến: [Không.]
Tôi càng cười to hơn, gõ tiếp: [Thế nào, muốn em giúp anh thu hồi luôn quần áo đang mặc trên người không?]
Màn hình hiển thị [Đối phương đang nhập…], nhưng nửa ngày cũng không thấy tin nhắn mới.
Chắc anh ta bị chọc đến nghẹn họng rồi.
Tôi định nhắn thêm vài câu, nhưng bỗng thấy biểu tượng chỉnh sửa tài liệu sáng lên.
Anh ta thật sự đang sửa luận văn giúp tôi.
Tôi không còn tâm trạng để đùa nữa, chỉ cảm thấy hơi… ấm lòng.
Dù hai đứa đã chia tay, nhưng khi tôi cần giúp đỡ, anh ta vẫn có mặt.
Đúng là một người miệng thì độc, nhưng lòng lại mềm.
Tôi nằm lại xuống giường, gửi cho anh ta một tin nhắn cuối cùng trước khi nhắm mắt:
[Cảm ơn nhé, tốt bụng vậy cẩn thận em lại muốn quay lại với anh đấy.]
Chu Gia Yến đọc tin nhắn, nhưng không trả lời ngay.
Mãi đến khi tôi mơ màng sắp ngủ, điện thoại rung lên một cái.
Anh ta nhắn:
[Vậy thì quay lại đi.]
[Được thôi.]