Trước khi bay ra nước ngoài tìm bạch nguyệt quang, Thẩm Thiệu chuyển vào tài khoản của tôi một khoản tiền khổng lồ.
Phần ghi chú vỏn vẹn bốn chữ: "Sống thật tốt nhé."
Tôi lập tức hiểu ý, không truy hỏi, không dây dưa.
Cầm tiền, tôi lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của anh ta.
Nửa tháng sau.
Thẩm Thiêu đùng đùng kéo tôi ra khỏi vòng tay một nam người mẫu.
Anh ta khoanh tay, híp mắt nhìn tôi, giọng điệu lười nhác nhưng đầy châm chọc:
"Ồ, tiêu dao ghê nhỉ?"
Tôi cười gượng, nhún vai: "Còn không phải nhờ anh chia tay hào phóng sao?"
Anh ta trầm mặc vài giây, rồi bỗng nhiên gầm lên như sấm động:
"Mẹ nó chứ chia tay! Đó là quà sinh nhật anh tặng em!"
1.
Thứ đánh thức tôi sáng nay không phải là chuông báo thức, không phải là lý tưởng cao đẹp, cũng chẳng phải nụ hôn chào buổi sáng của bạn trai.
Mà là thông báo tiền vào tài khoản ngân hàng.
Tôi mơ màng mở mắt, đếm số chữ số 0 trong dãy tiền. Càng đếm, cơn buồn ngủ càng bay sạch.
Tay run run bấm vào chi tiết giao dịch, phần ghi chú vỏn vẹn bốn chữ: "Sống thật tốt nhé."
Não tôi trống rỗng trong vài giây.
Bên cạnh, chăn gối đã nguội lạnh. Xung quanh không còn một chút dấu vết nào của Thẩm Thiệu.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm cày tiểu thuyết tổng tài bá đạo trên Xihongshi và Bagou, tôi có thể chắc chắn rằng—
Tôi, rất có khả năng, vừa bị đá.
Nhưng cũng chẳng có gì bất ngờ.
Lúc mới quen nhau, tôi đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.
Thẩm Thiệu, một công tử giàu có, đa tình nhưng không chung tình.
Và đặc biệt, anh ta đối xử với bạn gái cũ vô cùng rộng rãi. Chia tay là vung tiền như rải lá mùa thu.
Hôm nay, tôi chính thức được trải nghiệm điều đó.
Cũng đến lúc phải thức thời mà biến khỏi cuộc đời anh ta rồi…
Nhưng tay tôi vẫn vô thức mở khung chat đã ghim đầu danh sách.
Xem ra, vẫn còn một chút không cam lòng.
Không cam lòng vì chỉ sau một đêm, yêu thương liền tan biến.
Chẳng lẽ những dịu dàng đêm qua đều là giả?
Những lời thì thầm ôm ấp, những câu hứa hẹn: "Anh sẽ chứng kiến và cùng em trải qua từng khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời." — cũng là giả ư?
Đang thất thần, bỗng màn hình nhảy ra tin nhắn mới:
【Nhận được chưa?】
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh ta lại gửi tiếp:
【Xin lỗi, lần này anh không thể có mặt được.】
【Em có thể chọn một nơi mình thích, làm theo phong cách mà mình muốn, từ từ hoàn thành nó.】
Tôi gõ: 【Tại sao?】— rồi xóa.
【Em đã làm gì chưa đủ tốt sao?】— lại xóa.
【Có thể đừng chia tay không? Em xin anh đấy, hu hu...】— tiếp tục xóa.
Cứ gõ rồi xóa, cuối cùng chẳng gửi được chữ nào.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiệu trực tiếp gọi đến.
Giọng điệu anh ta vẫn lười biếng như thường ngày.
"Định viết bài văn nghị luận đấy à? Miễn đi, không cần đâu."
Nghe thấy tiếng loa phát thanh từ đầu dây bên kia, tim tôi khựng lại.
"Anh đang ở đâu?"
"Hửm? Sân bay."
Tôi nắm chặt điện thoại, một suy đoán đáng sợ chợt lóe lên trong đầu. Giọng tôi đột nhiên khàn đi:
"Bay sang Pháp?"
Anh ta bật cười: "Thông minh đấy."
Trái tim tôi đột ngột chết lặng.
Người ta vẫn nói, Thẩm Thiệu có một mối tình khắc cốt ghi tâm ở Pháp.
Chỉ cần bạch nguyệt quang kia vẫy tay một cái, anh ta có thể vứt bỏ tất cả để chạy đến bên cô ấy.
Và tôi, chính là thứ bị vứt bỏ đó.
2.
Trước khi cúp máy, Thẩm Thiệu còn dặn dò tôi hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhớ đừng đi trễ.
Đúng là chuyện lạ! Chia tay rồi mà vẫn nhớ nhung công việc của bạn gái cũ.
Tôi lại đếm số lượng số không trong tài khoản, thở phào nhẹ nhõm.
Hỏi ý kiến cô bạn thân đang bù đầu ôn thi luật, được xác nhận rằng số tiền này không thể bị đòi lại.
Thế là tôi dứt khoát nghỉ việc, chặn số Thẩm Thiệu, đổi sim, trả phòng trọ.
Tất cả chỉ diễn ra trong một hơi thở.
Tôi rất có giác ngộ.
Một người yêu cũ đủ tư cách thì nên biến mất khỏi thế gian như thể chưa từng tồn tại.
Không liên lạc, không vương vấn, tuyệt đối không được quay đầu.
… Ít nhất là vì Thẩm Thiệu không thích kiểu bám riết không buông.
Không những không thích, mà còn cực kỳ ghét.
Vậy nên, dù trong lòng còn lưu luyến thế nào, tôi cũng không thể làm loạn, không thể khóc lóc, càng không thể hủy hoại nốt chút ấn tượng đẹp cuối cùng trong lòng anh ta.
Những gì tôi có thể làm, là tiếp tục mua cà phê nguyên giá, để mặt mộc dùng kính áp tròng loại ngày, thậm chí đặt đồ ăn ngoài cũng không dám dùng mã giảm giá…
Mẹ nó! Sao số tiền này lại xài mãi không hết?!
Mỗi ngày tiêu một ít, mà còn chưa kịp tiêu hết, lãi suất đã sinh ra gấp bội.
Một con nhà nghèo bất ngờ phát tài như tôi, ngơ ngác không biết phải tiêu tiền kiểu gì cho hoang phí.
Lên mạng tra thử kế hoạch của những người trúng số, toàn là: mua xe, đầu tư bất động sản, chứng khoán, quỹ tài chính…
Toàn là cách để tiền đẻ ra tiền!
Không có lấy một chữ về tiêu pha xa xỉ!
Lòng tham của con người, sao lại vô đáy như vậy chứ?!
Không biết đủ, không biết tận hưởng cuộc sống hay sao?!
…
Hai phút sau, tôi bắt đầu tra cứu cách đầu tư an toàn, lãi suất cao, rủi ro thấp.
Xem một hồi, đầu óc quay cuồng vì ngập tràn thuật ngữ tài chính, tôi chóng mặt ném điện thoại qua một bên.
Thôi vậy, mình không thể kiếm được số tiền vượt quá khả năng nhận thức.
Hơn nữa, trong hầu hết các bài viết, đầu tư mua nhà luôn được xếp đầu tiên, làm tôi có chút khó chịu.
Nhớ lại ngày nhận được công việc đầu tiên, tôi hào hứng mời Thẩm Thiệu đi ăn, khoe với anh ấy:
"Hehe, lại gần thêm một bước rồi!"
Tôi là chị cả trong nhà, dưới còn hai đứa em trai.