Lấy Quà Sinh Nhật Bạn Trai Tặng Làm Phí Chia Tay - 2

Sau khi em trai vào tiểu học, tôi bị buộc phải nhường phòng của mình, dọn ra ban công ngủ.
 
Hai tấm bình phong đóng vai trò là vách tường của căn “phòng ngủ” ấy, không thể che đậy nổi sự chật chội và lúng túng của tôi.
 
Ba mẹ thì rất thản nhiên, bảo rằng như vậy tiện giám sát xem tôi có yêu đương làm ảnh hưởng học hành hay không.
 
Dù sao con gái cũng là để gả đi, không cần giữ phòng riêng làm gì.
 
Lần thứ n không cẩn thận bị em trai nhìn lén lúc thay đồ, tôi hạ quyết tâm:
 
Nhất định phải có một căn nhà của riêng mình!
 
Phòng ngủ là phòng ngủ, ban công chỉ là ban công!
 
Nghe xong, Thẩm Thiệu trầm mặc rất lâu, sau đó khẽ gật đầu: "Sẽ có thôi."
 
Anh ấy còn hỏi tôi mục tiêu tiếp theo là gì.
 
Tôi không biết trời cao đất dày, hồn nhiên đáp:
 
"Cùng Thẩm Thiệu nuôi một bầy mèo chó trong căn nhà nhỏ ấy."
 
Anh ấy bật cười.
 
Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lúc ấy, anh đã muốn chia tay rồi.
 
Chỉ là đứng đó, cười nhạo giấc mơ viển vông của tôi thôi.
 
Nghĩ đến đây, tôi lật người, chôn mặt vào gối.
 
Cơn đau hậu chia tay dữ dội hơn tôi tưởng.
 
Đang định tìm một nơi du lịch để giãn dây thần kinh, thì bạn thân gọi tới.
 
"Hu hu, chị đại giàu có ơi, bao nuôi em đi, em không muốn cố gắng nữa!"
 
3.
 
Tôi quyết định đợi cô ấy thi xong hai môn rồi cùng nhau đi quẩy.
 
Mỗi ngày đều giám sát cô ấy thức dậy học bài, lúc rảnh thì tám chuyện, còn nghiên cứu vài món bổ não để tẩm bổ cho cô ấy.
 
"Hình như… tớ không còn nhớ anh ta nhiều như trước nữa."
 
Nửa đêm, tôi không nhịn được mà cảm thán với bạn thân.
 
Cô ấy ngái ngủ, lẩm bẩm: "Chuyện thường tình thôi."
 
Chưa đầy một phút sau, tôi lại cắn chăn, rưng rức:
 
"Nhưng mà tớ vẫn nhớ anh ấy."
 
"Có tiền đúng là rất tốt, nhưng tớ vừa muốn có tiền, vừa muốn có anh ấy."
 
"Có phải tớ quá tham lam không?"
 
Giọng cô ấy ngái ngủ đến cực hạn: "Hoàn toàn có thể hiểu được."
 
"Vậy nếu tớ kết bạn lại, mặt dày cầu xin quay lại, liệu có cửa nào không?"
 
Bạn thân im lặng mấy giây, sau đó hít một hơi thật sâu:
 
"Cậu có thể có chút chí khí được không?!"
 
"Bây giờ cậu vừa có tiền vừa có thời gian, muốn giải trí kiểu gì mà chẳng được, đừng có nhớ nhung cái ông ‘kim chủ’ không bao giờ ăn cỏ cũ nữa!"
 
"Ờ…." Tôi chui tọt vào chăn, giọng uể oải: "Mai tải game lại, một hơi thả thính mười tám chàng."
 
Bạn thân không lên tiếng nữa.
 
Một lúc sau, cô ấy trườn tới cạnh tôi, nghiến răng nghiến lợi nhéo má tôi:
 
"Tỉnh lại đi! Trong game toàn là mấy đứa nhóc con với mấy gã đầu xanh đầu đỏ thôi… Thôi bỏ đi! Đợi chị thi xong, chị dẫn cậu đi mở mang tầm mắt!"
 
Mở mang tầm mắt?
 
Cô ấy nói đến trai đẹp, trai bao, hay là dân chơi thứ thiệt?
 
Tôi từng thấy qua rồi.
 
Năm đầu tiên hẹn hò với Thẩm Thiệu, tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật bạn bè anh ấy tổ chức cho anh.
 
Ở quán karaoke, mỗi góc khuất đều có trai xinh gái đẹp ăn mặc mát mẻ.
 
Đàn ông thì không đẹp trai bằng Thẩm Thiệu, dáng người cũng không bằng.
 
Điểm vượt trội duy nhất có lẽ là mồm miệng ngọt xớt, câu nào câu nấy như rót mật vào tai.
 
Tiếc là tôi chưa kịp nghe được bao nhiêu câu, đã bị Thẩm Thiệu lôi về nhà, sắc mặt đen kịt.
 
Sau đó, tôi bị ép nghe anh châm chọc suốt cả đêm, xen lẫn là nỗi chiếm hữu mãnh liệt chưa từng có.
 
Nhưng tại sao…
 
Người từng cháy rực trước lại là người đầu tiên nguội lạnh?
 
Thật tàn nhẫn.
 
Không ngủ được, tôi cuối cùng vẫn tải game lại.
 
Dù sao cũng là giết thời gian, phân tán sự chú ý cũng tốt.
 
Trong chăn, ánh sáng từ màn hình điện thoại chói mắt.
 
Tôi nheo mắt chờ giao diện tải xong, bấm qua cả đống quà tặng và sự kiện chào mừng, rồi mở danh sách bạn bè.
 
Vừa nhìn vào, tôi lập tức thấy một tin nhắn mới.
 
S: "Thấy thì trả lời."
 
Thời gian là sáu ngày trước.
 
Tin nhắn gần nhất trước đó là từ bốn năm trước—khi tôi nói mình phải sống nghiêm túc nên sẽ không chơi game nữa, anh ta chỉ nhắn lại:
 
"Chúc cậu một đời vui vẻ."
 
Người này…
 
A, tôi nhớ ra rồi!
 
Mùa hè sau kỳ thi đại học, tôi từng làm dịch vụ chơi game hộ để kiếm tiền sinh hoạt.
 
S là một người chơi rừng tôi ghép đội ngẫu nhiên gặp được, sau đó kết bạn rủ tôi chơi chung.
 
Sau khi biết tôi đang cày đơn thuê, anh ta trực tiếp mua trọn gói.
 
Sau này, tôi tìm được công việc làm thêm khác nên không làm nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn online chơi cùng anh ta.
 
Lâu như vậy rồi, sao lại đột nhiên nhắn tin cho tôi?
 
Lẽ nào… vẫn còn nhớ kỹ trình độ của tôi?
 
Hay là… định đòi lại tiền sau bốn năm?
 
Rõ ràng lúc đó tôi đã bắt anh ta thề sống thề chết là đã đủ tuổi, không được hoàn tiền rồi mà?!
 
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra tôi đã nhấn vào khung chat.
 
Vẫn chưa có tin nhắn mới.
 
Chắc là gửi nhầm rồi.
 
Đang định thoát ra, ảnh đại diện màu xám đột nhiên sáng lên, gần như cùng lúc đó, một tin nhắn mới nhảy ra.
 
"Cậu biến đi đâu mất vậy?"
 
Tôi ngơ ra.
 
Đang hỏi tôi mấy năm nay làm gì sao?
 
"Học hành, yêu đương, tìm việc, rồi lại độc thân."
 
"Độc thân???"
 
Anh ta có vẻ rất ngạc nhiên.
 
Bỗng thấy hơi khó mở lời.
 
Nói là muốn sống nghiêm túc, cố gắng hẹn hò với Thẩm Thiệu ba năm, cuối cùng lại bị anh ta đá không thương tiếc.
 
… Thật mất mặt.
 
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn trả lời:
 
"Bình thường thôi, yêu chán thì chia tay."
 
Bên kia nhắn lại rất nhanh:
 
"Chán??? Ai chán? Sao lại chán?"
 
Nghĩ đến mình một tuần trước còn ngốc nghếch tưởng tượng tương lai, tôi thở dài.
 
"Trên đời này vốn không có mãi mãi, do tôi ngốc quá thôi."
 
Chữ “ngốc” bị hệ thống che thành dấu sao.
 
Tôi đổi lại:
 
"Do tôi ngu ngơ quá."
 
Chữ “ngu” lại bị che.
 
Tôi tiếp tục sửa, sửa thành:
 
"Là tôi tự làm trò hề."
 
Gõ xong hai chữ "trò hề", tôi sững sờ mất một lúc.
 
Tự dưng đau lòng kinh khủng.
 
Cuối cùng chỉ gửi đi một câu:
 
"Là tôi. Tôi chán trước."
 
Thấy đối phương gửi một chuỗi dấu hỏi, tôi càng đau lòng hơn.
 
"Có gì lạ đâu, ai mà cả đời chỉ dính mãi vào một người đàn ông chứ!?"
 
Cắn môi dưới, tôi tiếp tục buông lời cay đắng:
 
"Những cậu trai trẻ trung, nóng bỏng có bao nhiêu cũng không đủ!"
 
Bên kia im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi gục đầu ngủ thiếp đi.
 
Khi tỉnh lại, chỉ thấy một biểu tượng cười mỉm kèm ba chữ:
 
"Giỏi lắm đấy."
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo