9.
Thẩm Thiệu giận đến mức im lặng cả quãng đường.
Tôi cũng cực kỳ ấm ức.
Ai lại hỏi chuyện quan trọng như thế trong lúc đầu óc tôi mơ màng, đúng một bước là rớt xuống vực vậy chứ?
Chỉ cần là người bình thường, chắc chắn sẽ nghĩ rằng:
Câu "Muốn không?" tràn ngập dục vọng nghĩa là cho phép tiến vào.
Câu "Có thích không?" thở dốc dữ dội nghĩa là cho điểm màn thể hiện.
Tôi e thẹn chấp thuận, lại còn cho anh ta đánh giá cao.
Kết quả bây giờ anh ta nói lúc đó là nghiêm túc hỏi tôi có muốn mua căn hộ gần công ty làm quà sinh nhật không.
Hả?
Lố quá đi!
Thế bao nhiêu đêm tôi cắn chăn nức nở, chịu đựng đau đớn, tính là gì?
Tính là tôi có thể thức khuya à?
"H thành có tổng cộng mười một hội quán, anh thay phiên canh từng chỗ mỗi tối."
"Vừa sợ gặp em, lại vừa sợ không gặp được em."
Ồ, anh ta cũng giỏi thức khuya phết nhỉ.
"Vì có người chê anh béo lên hai ký, ban ngày còn phải đi gym đốt mỡ, mệt lắm."
Giọng điệu vừa oán trách vừa ai oán.
"Có người"… Là bạch nguyệt quang của hắn à?
Cũng liều mạng đấy, đừng đột tử nhé.
Tôi mặt không cảm xúc, kéo chăn ra giúp anh ta:
"Vậy anh mau ngủ đi. Tôi về trước đây."
Nói xong, quay đầu bỏ đi.
"Đợi đã."
Anh ta tóm lấy tôi.
"Nửa đêm rồi, em về đâu? Khi nãy đăng ký căn cước ở quầy lễ tân không phải còn tích cực lắm à?"
Khi nãy là khi nãy, giờ tôi ngứa mắt rồi.
Tôi giãy khỏi tay anh ta:
"Bạn tôi uống say, tôi về xem cô ấy thế nào."
"Em không cần lo cho cô ấy."
Sao lại không lo được?
Tôi mở video call, ồ, thật sự không cần lo.
Bạn tôi má đỏ bừng, bên trái bên phải đều có soái ca ăn mặc gợi cảm.
Gã bên phải vén áo lên:
"Muốn cởi đồ tôi? Trước tiên làm xong bài này đã."
Gã bên trái cởi sạch rồi, đưa tới cây roi da:
"Anh trai hung dữ quá, không như em, chỉ biết thương chị thôi. Cứ trút hết áp lực lên người em đi, mỗi điều luật là một roi nhé?"
…
Thẩm Thiệu tắt ngang cuộc gọi, quay qua nhìn tôi:
"Em thích kiểu đó?"
Tôi hoàn hồn:
"Hả?"
"Sao không nói sớm?"
Anh ta cụp mắt xuống, giọng điệu có chút tủi thân khó hiểu.
"Anh có thể học mà."
Thẩm Thiệu rõ ràng đang chờ tôi phủ nhận, nhưng tôi lại thành thật gật đầu.
"Thích."
Mới bắt đầu thích từ hôm nay.
Thẩm Thiệu nghiến răng nhịn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp:
"Được, anh học. Chỉ cần em đừng chán anh."
Ơ?
Sao nghe quen quen?
Tôi vắt óc nghĩ hồi lâu, bỗng nảy ra suy đoán cực sốc.
Không thể nào…
Không thể tin nổi.
Tôi thăm dò hỏi:
"Anh biết tôi ở H thành bằng cách nào?"
Anh thở dài rất khẽ, kéo tôi ngồi lên đùi.
"Đồ ngốc, đến giờ em vẫn chưa nhận ra à?"
Tôi đứng hình, hồn vía bay đi mất.
"Anh là S?!!"
Trời sập rồi!
Hóa ra chúng tôi đã quen nhau từ sớm thế này.
Vậy thì…
Lúc tôi spam tin nhắn, than thở chuyện tuổi xuân, chuyện gia đình, chuyện mấy con chó con mèo dưới nhà… Tất cả đều bị Thẩm Thiệu nghe hết sao?
"Không thì em nghĩ sao anh biết được?"
"Anh… Anh là thiếu gia nhà họ Thẩm mà."
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo trên Tây Hồng Thị và Bát Cẩu của tôi, chỉ cần hắn vung tay một cái, ra lệnh cho thư ký "Dù sống hay chết cũng phải tìm ra!", thế là ổn thỏa.
"Anh là xã hội đen à?"
Thẩm Thiệu không nhịn được bật cười, giọng lại nhẹ đi:
"Giang Tuệ, thế giới rộng lớn như vậy, nếu em thật sự muốn rời đi, anh không tìm được em đâu."
Tựa như có một bàn tay siết chặt tim, âm ỉ xót xa.
"Những ngày qua anh luôn nghĩ, rốt cuộc sai ở đâu, nghĩ suốt ngày đêm vẫn nghĩ không ra…"
Mặc dù tôi biết trong khoảnh khắc ấm áp này nên chân thành thổ lộ, nhưng tôi lại phá hỏng bầu không khí.
"Thẩm Thiệu, mai hẵng nói tiếp, anh ngủ trước đi."
Tôi thật sự sợ anh đột tử.
Thẩm Thiệu cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống chiếc váy nhỏ của tôi, nhiệt độ dần dần tăng cao.
"Mai ngủ sau, trước tiên phải làm chính sự đã."
Chiếc nơ bướm buộc sau gáy bị nhẹ nhàng tháo xuống, trước ngực đột nhiên trống trải.
Tôi luống cuống che lại, nhưng hai tay bị anh giữ chặt.
Thẩm Thiệu nhìn tôi chằm chằm thật lâu, chậm rãi cúi xuống.
Hoa lửa nóng rực nở rộ nơi lồng ngực, dọc theo thân thể, bừng lên trên đôi môi.
Đôi mắt cún con ngước lên chăm chú nhìn tôi, ánh nhìn mỗi tấc lại tối đi, giọng anh khàn đặc:
"Muốn không?"
Thẩm Thiệu hơi động eo, ý nghĩa quá rõ ràng.
Nhưng tôi sợ lại có hiểu lầm kỳ quặc, vẫn phải xác nhận trước.
Tôi dùng ngón tay chọc chọc phần cứng rắn của anh.
"Anh nói cái này à?"
Thẩm Thiệu sững người một giây, rốt cuộc nhịn không nổi cười, hơi thở phả nhẹ lên vành tai tôi.
"Ừ, cái to của anh—"
Không thành.
Một cuộc gọi cắt ngang.
Cơn dục vọng trong mắt Thẩm Thiệu bị dập tắt, anh buông tôi ra.
"Bạch Y, đừng gấp, anh về ngay đây."
Bạch Y—
Bạch nguyệt quang của anh ta.
10.
Anh ta nói có thể tranh thủ thời gian bay để chợp mắt một chút.
Tôi bực không chịu nổi, cứng rắn kéo anh về giường, ép anh nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi trời sáng rồi đi.
"Hôm nay sinh nhật em, anh phải nghe lời em."
Thẩm Thiệu do dự hai giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, ôm tôi vào lòng.
"Ừ, nghe lời em."
Tôi biết cả đêm nay anh không ngủ yên được.
Luôn im lặng lo lắng.
"Cô ấy vừa hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, mới trở về nước. Không quen lắm, cảm xúc khá bất ổn."
Tôi kéo tấm chắn ánh sáng trên cửa sổ máy bay lên, nhìn ra biển mây ngoài trời, rồi quay sang hỏi:
"Ca cuối cùng?"
Thẩm Thiệu gật đầu, rồi như chợt nhận ra, nhướng mày nhìn tôi:
"Ghen à?"
"Không."
Yêu là luôn cảm thấy mắc nợ, nhưng áy náy không phải là yêu.
Tôi đều hiểu cả.
Chỉ là cảm thấy có chút buồn.
Bạch Y đã từng là nữ chính của một đoàn ba lê danh giá.
Bốn năm trước, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội biểu diễn tại Nhà hát lớn Moscow.
Cơ hội trong mơ mà cô đã mất hơn mười năm theo đuổi và nỗ lực đạt được.
Nhưng chính vì thế, áp lực tinh thần đè nặng chưa từng có.
Cơ thể phản ứng dữ dội, đến mức không nuốt nổi cơm, cũng không ngủ được.
Là bạn thân lâu năm, Thẩm Thiệu không đành lòng, nhất quyết dắt cô ra ngoài giải khuây.
Nhưng số phận luôn giáng đòn bất ngờ.
Tại giao lộ có tỷ lệ tai nạn bằng 0, hôm đó lại xuất hiện một chiếc xe mất lái, lao thẳng về phía Thẩm Thiệu.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Y kéo anh về phía mình, giơ tay che chở.
Vụ tai nạn khốc liệt, không ai thiệt mạng, nhưng cái giá là cánh tay trái của Bạch Y.
Bị tổn thương nghiêm trọng đến mức không thể nhấc lên được nữa.
Một con thiên nga bị bẻ gãy đôi cánh.