7.
Bạn thân tôi không hiểu vì sao chỉ sau một lần tắm, tôi lại thay đổi quyết định.
Nhưng dù sao cũng rất vui, thậm chí tinh thần ôn thi cũng cao hơn hẳn.
Đến sinh nhật, cô ấy đưa cho tôi một chiếc váy siêu ngắn.
Tôi mấy lần định nói gì đó rồi thôi.
Dù gì cũng là đi tiêu tiền mua sắc đẹp, ăn diện quá lại có cảm giác như đang bỏ tiền ra để làm vui lòng người khác.
Nhưng thấy cô ấy nhìn tôi chờ mong, ngón tay xoắn lại, vẻ mặt đầy bất an:
"Không thích hả bảo bối? Tớ chọn lâu lắm, cảm thấy nó thực sự hợp với cậu."
Tôi lập tức gật đầu như gà mổ thóc:
"Thích thích! Thích chết đi được!"
Cảm xúc của bạn bè mới là quan trọng nhất, làm tụt hứng đúng là tội ác tày trời.
Dù sao cũng chỉ bị mấy người đàn ông không thích nhìn ngắm thôi mà? Nhịn một chút là qua… Ừ, đúng vậy.
…Sau đó ngồi vào ghế chưa đầy hai phút.
…Đúng là tôi giả vờ thật.
Bị mỹ sắc đập thẳng vào mặt đến mức không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc.
Vòng eo thon, lưng dày, gương mặt góc cạnh sắc nét như tượng điêu khắc dưới ánh sáng rượu vang đỏ tím mờ ảo.
Lý trí tôi bốc hơi sạch sẽ trong hương nước hoa, xì gà, và bầu không khí tràn ngập hormone trẻ trung.
"Chị ơi, có mở thêm vài chai Ace of Spades không?"
"Mở! Mười chai!"
"Chị ơi, mặc ít vậy có lạnh không, có muốn khoác thêm áo không?"
Tôi vui vẻ "khoác" cả cơ bụng săn chắc và vòng ngực rắn rỏi lên lưng mình.
Bên trái có một người tựa vào, bên phải có một người dựa vào, đằng sau còn có người ôm.
Cả người chìm đắm trong từng đợt hormone mãnh liệt đến mức chóng mặt.
Trước mắt đưa đến một ly kem Dassai lạnh:
"Chị ơi, em đút cho chị nhé?"
Chàng trai cắn nhẹ đầu thìa, nghiêng người sát lại.
Hương nước hoa hoa cỏ hòa vào nhiệt độ cơ thể, phả vào mặt tựa như cả mùa xuân.
Rượu sake và kem sữa lan tỏa trong khoang miệng, tôi có hơi say rồi.
Không thì sao lại bỗng dưng nghĩ đến Thẩm Thiệu?
Trong bầu không khí vui vẻ thế này, cái bộ mặt âm trầm của hắn thật sự quá không hợp thời điểm.
Thậm chí tôi còn nghe thấy ảo giác giọng hắn, vừa mỉa mai vừa châm chọc:
"Yo, cũng ra dáng đấy nhỉ?"
Đúng là ra dáng thật.
Tôi tận hưởng vị kem, chép miệng:
"Ưm, muốn ăn nữa, đút thêm một miếng đi."
Miếng tiếp theo không đến.
Bị một bàn tay nào đó giật mất.
Một người đàn ông trông rất giống Thẩm Thiệu đứng ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm, chậm rãi đưa muỗng kem vào miệng.
…Đm.
Một miếng năm mươi đồng đấy! Hắn ăn của tôi mất rồi?!
Đền tiền!
Khoan đã…
Tôi có chọn người này không?
Đầu óc mơ màng vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên hai má bị nâng lên.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay lạnh lẽo, chạm lên da khiến tôi run rẩy.
Người đàn ông giọng trầm khàn:
"Mở miệng, không phải muốn được đút sao?"
Á đù, không được!
Mặc dù tối nay tôi đã mở cánh cửa thế giới mới, nhưng chưa mở đến mức này.
Nhưng dây thần kinh phản ứng quá chậm, chưa kịp khép miệng lại, vị kem lạnh lẽo tràn vào đầu lưỡi.
Ngưng một giây, hắn hung hăng dây dưa.
Đầu tôi ong ong.
"Đệch, anh là ai, cướp khách thế này hả?!"
Tiếng oán trách của đám người kia xung quanh mờ dần, trong lồng ngực chỉ còn tiếng tim đập chấn động từng hồi.
Rõ ràng vẫn đang ngồi trong lòng trai đẹp, nhưng tôi lại cảm giác nhiệt độ cơ thể giảm mạnh.
Không ổn.
Người đàn ông này…
Tôi vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, nhưng dái tai bị nắm nhẹ một cái.
Cả người lập tức tỉnh táo.
Tôi và Thẩm Thiệu hôn nhau vô số lần, hành động nhỏ này của hắn—quá quen thuộc.
“Tập trung vào.”
Tập trung cái đầu anh!
Hắn tới đây làm cái quái gì?!
8.
Cuối cùng, bạn thân tôi giật phắt Thẩm Thiệu ra.
Cô ấy say khướt, miệng lắp bắp:
"Anh số bao nhiêu, sao vô kỷ luật thế…"
Nhìn rõ mặt hắn, biểu cảm của cô ấy ngẩn ngơ.
"Hả?"
Cô ấy nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Thiệu.
"Tuệ Tuệ, chắc tớ uống nhiều quá rồi, lại còn nhìn thấy bạn trai cũ của cậu, hahaha…"
Thẩm Thiệu mặt không cảm xúc, quay đầu ra lệnh:
"Đưa cô ấy về nhà, giám sát cô ấy làm bài tập, không đạt 80% chính xác thì không được ngủ."
"Anh lấy tư cách gì mà hành hạ cô ấy?!"
Tôi muốn đứng dậy phản đối, nhưng vẫn bị anh chàng đẹp trai phía sau ôm chặt, không nhúc nhích nổi, ngược lại còn ngồi phịch trở lại ghế.
Anh chàng khẽ rên một tiếng, giọng mềm mại kéo dài:
"Chị ơi, vẫn muốn nữa~ Lại một lần nữa đi~"
Sắc mặt Thẩm Thiệu tức khắc đen kịt, một chiếc thẻ đen bị quẳng lên bàn.
Giọng hắn tựa băng lạnh:
"Cút càng xa càng tốt."
Nguồn nhiệt phía sau lập tức biến mất.
Không chỉ sau lưng, cả hai bên, thậm chí tất cả trai đẹp trong tầm mắt đều không còn bóng dáng.
Nhanh đến mức còn có cả dư ảnh.
Tôi đần mặt.
Một chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm chụp xuống đầu:
"Mặc vào."
Sofa lún xuống, Thẩm Thiệu ngồi ngay bên cạnh tôi.
Hơi lạnh trên người hắn xua tan mùi nước hoa nồng nặc trong khoang mũi.
Tôi nắm chặt áo, chậm rãi hoàn hồn.
…Cảm giác này sao giống bị bắt gian ngay tại trận thế?
Tôi dịch sang bên, nhưng không nhúc nhích nổi.
Bàn tay to siết chặt eo, gương mặt sắc nét hung hãn áp sát.
"Muốn đi à? Đêm còn dài mà, anh chơi với em."
Hắn đảo mắt qua bàn rượu, khóe môi nhếch lên:
"Dù sao cũng gọi nhiều 'món' thế này, chẳng lẽ lại lãng phí? Đúng không, Giang Tuệ?"
Tên tôi bị hắn nhấn mạnh từng chữ, dù có chậm chạp cũng nhận ra cơn giận đang bị đè nén.
Tôi bỗng dưng chột dạ.
Làm gì đây… Chia tay rồi mà còn quản tôi chơi bời ra sao à?
Vô lý vãi!
Tôi đâu có quản hắn!
"Nào, nói đi, muốn chơi thế nào?"
Cổ tay bị nắm lấy, ép phải luồn vào trong áo hắn, chạm lên cơ bụng rắn chắc.
"Vừa rồi sờ hăng hái lắm mà, sao giờ không động đậy nữa?"
Một đĩa trái cây được đẩy đến trước mặt.
"Muốn ăn cái nào? Anh đút cho em. Hửm? Không muốn? No rồi à? Hay muốn ói ra bớt rồi ăn tiếp?"
Tôi co rúm người lại:
"Thẩm Thiệu, tôi hơi mệt, muốn về nhà…"
"Nhà?"
Hắn như nghe được chuyện cười, hừ lạnh một tiếng:
"Ném hết tiền vào đây rồi, anh thấy em căn bản không muốn có nhà."
Không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn khó chịu vì tôi lấy tiền chia tay đi chơi với người đàn ông khác à?
Với một kẻ chiếm hữu cao như Thẩm Thiệu, đúng là hơi quá đáng, chắc giận sôi máu rồi.
Tôi cười hì hì, cố gắng dịu giọng:
"Còn không phải vì anh rộng rãi sao."
Hắn khó tin chỉ vào mình:
"Anh trông rộng rãi lắm à?"
Tôi gật đầu như gà mổ thóc:
"Rộng rãi! Rộng rãi! Tiền chia tay anh cho còn đủ để tôi mua nhà nữa!"
Hắn im lặng hồi lâu, vẻ mặt do dự:
"Tiền chia tay? Tiền chia tay nào? Sao anh không nhớ mình đưa cái đó?"
Đệt! Không lẽ định đòi lại?!
Tôi hối hả rút điện thoại, mở lịch sử giao dịch:
"Anh xem đi! Tiền chia tay!"
Tiếng nhạc sôi động trong hội quán, khói thuốc lượn lờ, không khí tràn đầy nhịp điệu hân hoan.
Ngoại trừ góc ghế lô này.
Không khí như đông đặc.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiệu khó khăn mở miệng:
"Em nghĩ đây là tiền chia tay?"
"Á, chứ không lẽ là tiền mua nhà hả? Ha ha… ha…"
Tiếng cười khô khốc bị sắc mặt càng lúc càng khó coi của hắn cắt đứt.
"Có một khả năng này."
Thẩm Thiệu hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như mặt hồ chết.
"Đó thật sự là tiền anh đưa em để mua nhà."
"Hả?"
Thấy tôi mặt ngu như gà, hắn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi:
"Mẹ nó , đó là quà sinh nhật anh tặng em!"