Linh Linh - Chương 1

1


Tôi là một thầy lang, quanh năm ở trong núi tìm thảo dược. 


Trị xong bệnh nhân cuối cùng của hôm nay, tôi sẽ rời khỏi nơi này. 


Nhưng khi vừa về nhà thu dọn hành lý, thì một nhóm người mặc đồ vest, đi giày da đột nhiên bao vây căn nhà nhỏ của tôi.


Đứng giữa họ là Ôn Húc, anh ta khoác trên mình bộ vest đen phẳng phiu, kèm theo một chiếc cà vạt màu xám thêu vàng, ánh mắt hung ác nham hiểm.


Phía sau anh ta là hàng xóm của tôi—A Hoàng—chỉ tay về phía căn nhà, cười rạng rỡ nói:


“Tổng giám đốc Ôn, Lâm Linh sống ở đây.”


Nói xong, anh ta bước lên, gõ cửa: 


“Bác sĩ Lâm, có người tìm.”


Tôi bịt chặt miệng, không dám lên tiếng, nếu họ không nghe thấy gì, có lẽ sẽ rời đi. 


Đùng! Đùng! Đùng!


“Bác sĩ Lâm, cô mở cửa đi!”


Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.


Tôi hắng giọng, cố giữ cho giọng mình không run rẩy.


“A Hoàng, muộn thế này rồi, có chuyện gì sau?”


“Có người tìm cô, mở cửa trước đi.”


“Ngày mai nói sau đi.”


Tôi thật sự không muốn mở cửa, không muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó nữa, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được mà hét lên.


Bên ngoài dần im lặng, nhưng ánh đèn xe vẫn chói lóa soi vào cửa sổ. 


Tiếng giày da vang lên trên nền đất. 


“Lâm Linh, là anh, mở cửa.”


Giọng nói lạnh lùng trong trẻo quen thuộc, trong nháy mắt lông tơ của tôi dựng hết lên.


Xem ra không mở cửa anh ta sẽ không bỏ qua.


Thủ đoạn của anh ta còn nhiều hơn nhiều trong tưởng tượng của tôi.


“Kẽo kẹt.”


Cánh cửa chậm rãi mở ra. 


Người đàn ông khoác bóng tối đứng trước mắt tôi, 

đôi mắt đen nhánh nhìn vào tôi. 


Tôi lập tức quay mặt qua một bên.


“Anh là ai, tôi không quen anh.”


Anh nhìn chằm chằm tôi, từng bước tiến gần. Mùi hương nước hoa trên người anh xộc vào mũi tôi, kèm theo cả… sự phấn khởi không thể che giấu của anh.


“Lâm Linh, tìm được em rồi.”


Toi rồi, anh ta cũng trùng sinh rồi.


Tôi hoảng sợ ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy anh, cuối cùng cũng không nhịn được, tôi ngất đi.


2


Thẩm Thiền là bạch nguyệt quang của Ôn Húc.


Cô ta du học mỹ thuật từ Pháp trở về, chưa đầy một tháng, Ôn Húc đã tổ chức cho cô ta một buổi triển lãm.


Tiếc là, người đẹp thì cơ thể luôn không tốt.


Kiếp trước, không biết Ôn Húc nghe được từ vị đại sư nào, nói là trên ngọn núi này có một gốc nhân sâm hoang dã rất linh, phải đích thân hái về làm thuốc, mới thể hiện được sự chân thành. 


Kết quả, chưa thấy nhân sâm hoang dã, anh ta đã trượt chân ngã xuống núi.


Tôi, khi ấy đang đi trên con đường mòn quen thuộc, lại vô tình phát hiện một người đàn ông bất tỉnh nằm đó.


Với lương tâm của một thầy thuốc, tôi không thể không cứu. 


Những ngày sau đó, chúng tôi ngày đêm ở bên nhau. Tôi động lòng, anh cũng dần trở nê thân thiết với tôi.


Tình sâu nghĩa nặng, yêu nhau say đắm.


Khi vết thương lành, anh để lại một tấm danh thiếp, và một chiếc nhẫn.


Bên trên viết: Ôn Húc - Tập đoàn Ôn thị.


“Em đã cứu mạng anh, em cũng là người của anh, anh sẽ lấy em.”


Tôi không nghĩ ngợi nhiều. Người của thành phố lớn như anh, không cùng một thế giới với tôi.


Duyên phận đến, thì cũng nên đi.


Chỉ là tôi không ngờ, một tháng sau, anh thật sự xuất hiện trước căn nhà nhỏ của tôi.


Tôi như một con chim sẻ, bay đến thành phố không thuộc về tôi.


Anh đưa tôi về nhà họ Ôn, sắp xếp cho tôi ở lại một cách kín đáo.


Chỉ là… anh rất ít khi về nhà.


Tôi nghĩ anh bận rộn với công việc, nên không để tâm. 


Mãi đến khi nghe quản gia nói, thật ra anh vẫn luôn đi tìm Thẩm Thiền.


Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ lâu đã có tình cảm với nhau. 


Dù tôi không thể chịu được, nhưng b thuyết phục bản thân rằng—yêu lâu như vậy, anh ấy có vương vấn cũng là lẽ thường, dù sao người đang sống trong nhà họ Ôn vẫn là tôi.


Huống hồ, bình thường anh đối xử với tôi rất tốt.


Tôi tự lừa dối mình rằng, anh cũng yêu tôi.


Cho đến một ngày, anh đưa tôi đến một bệnh viện tư nhân, nói là muốn kiểm tra sức khỏe toàn diện cho tôi.


Tôi không chút nghi ngờ mà đồng ý. 


Dù sao yêu một người, mới quan tâm sức khỏe của người đó, đúng không? 


Nhưng khi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ là một mảng tối đen. 


Tôi hoảng loạn, giọng run rẩy:


“Ôn Húc… mắt em đâu?”


Tôi sụp đổ khóc lớn.


Anh ta dịu dàng xoa lên mắt tôi, giọng nói mang theo sự cưng chiều đáng sợ. 


“Linh Linh ngoan, sau này anh sẽ là mắt của em.”


“Xin lỗi, mắt em rất đẹp… nhưng anh cần dùng.”


“Nhưng em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Dù em không còn đôi mắt này.”


Tôi gào khóc thảm thiết, băng gạc trên mắt thấm đẫm máu tươi, đau đến ngất đi.


Quản gia nói với tôi rằng—Thẩm Thiền vốn bị nhược thị, không thể vẽ tranh.


Vậy mà giờ đây, cô ta đã bắt đầu sáng tác trở lại, còn mở triển lãm tranh lưu động.


Lúc đó, tôi mới hiểu ra… 


Thì ra, giác mạc của tôi… là để dành cho cô ta.


Còn cuộc hôn nhân này, chỉ là một cái bẫy. 


Là để lấy đi đôi mắt của tôi.


Tim tôi như tro tàn.


Nhân lúc quản gia không để ý, tôi trèo lên sân thượng.


Tôi dang tay, để cơ thể rơi tự do trong không trung. 


Trong khoảnh khắc cơ thể tan nát, tôi kết thúc một đời ngắn ngủi bi thương.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo