Ôn Húc xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi bị dọa đến ngất đi, ngã vào người anh ta.
Anh ta bế ngang tôi lên, đặt ở ghế sau xe.
Sau đó quay lại, bước vào căn nhà nhỏ của tôi để tìm chiếc nhẫn năm xưa.
Có điều, căn nhà này đã quá cũ rồi, lật tìm cả nửa ngày vẫn không thấy đâu.
Lúc này, con gái của A Hoàng rón rén bước đến, cẩn thận đưa ra một chiếc nhẫn, giọng non nớt hỏi:
“Tổng giám đốc Ôn, có phải anh tìm cái này không?”
Ôn Húc đưa tay ra chuẩn bị cầm lấy.
Nhưng cô bé nhanh chóng rụt tay về, cất chiếc nhẫn vào lòng:
“Đây là chị Lâm Linh tặng cho em mà.”
Ánh mắt Ôn Húc lập tức trầm xuống, khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, nhuộm lên một làn khí tức giận.
Chiếc nhẫn của anh—cô ấy lại tùy tiện tặng cho người khác?
Giọng anh lạnh lùng:
“Đưa nhẫn cho tôi.”
A Hoàng sợ đến mức mặt tái mét, người như vậy sao mà chọc nổi? Ông vội bảo con gái trả lại nhẫn, nhưng cô bé kiên quyết không chịu.
“Có thể trả, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
A Hoàng hoảng hốt, vội vàng kéo con gái lại:
“Xin lỗi tổng giám đốc Ôn, Tiểu Phương còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi về dạy lại con bé, cậu đừng so đo với nó.”
Nhưng cô bé vẫn không chịu buông tay, giọng nghẹn ngào:
“Ba, không phải ba nói chiếc nhẫn này rất đáng giá sao? Có thể giúp con lên huyện học mà! Sao ba lại gạt con?”
A Hoàng vội vàng giải thích với Ôn Húc, nhưng cũng không ngăn được con gái gào khóc.
Ôn Húc nhìn căn nhà đơn sơ, chỉ có bốn bức tường trống rỗng của A Hoàng.
“Thư ký Tề, liên hệ với hiệu trưởng trường trong huyện, nói Ôn thị muốn tài trợ xây một tòa nhà mới. Đồng thời, sắp xếp cho Tiểu Phương qua đó học.”
“Vâng, tổng giám đốc Ôn.”
Cứ như vậy, Ôn Húc đưa tôi rời khỏi ngọn núi nhỏ này.
Tôi sinh ra và lớn lên ở núi rừng, trước giờ chưa từng rời khỏi ngọn núi này.
Lần duy nhất bước chân ra thế giới bên ngoài… tôi lại mất đi đôi mắt.
Tôi hít sâu một hơi, lặng lẽ tính toán—chỉ cần cửa xe vừa mở, tôi sẽ lập tức chạy trốn.
Nhưng mà…
Phần thắng có bao nhiêu?
Anh như một kẻ săn đuổi, giăng mạng lưới của mình khắp nơi.
Tôi bình tĩnh nói:
“Anh đừng trách Tiểu Phương, chiếc nhẫn đó là do em nhất quyết muốn đưa cho em ấy, để em ấy có tiền đóng học phí.”
Ôn Húc nhắm mắt, ngón tay lướt nhẹ trên mặt nhẫn, giọng lạnh nhạt:
“Em vẫn nên lo chuyện của mình thì hơn.”
“Không được phép rời khỏi nhà họ Ôn nữa.”
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra—bản thân hoàn toàn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Ôn thị quyền thế ngập trời, hoàn toàn không sợ không tìm được một người.
Dù tôi có trốn xa đến đâu, anh ta chắc chắn vẫn sẽ tìm được tôi.
Anh dịch xuống ngồi bên cạnh tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt tôi, giọng nói trầm thấp:
“Ngoan, đừng đi đâu cả.”
Toàn thân tôi run lên, những lời vốn muốn nói tuôn ra thành một ngụm máu, trào ra khỏi miệng, phụt lên mặt anh ta.
Sắc mặt tài xế tái nhợt, nhưng Ôn Húc lại không hề tức giận.
Anh nhẹ nhàng dùng khăn tay lay đi chút máu trên khóe miệng tôi.
“Cứ ở bên cạnh anh.”
Ôn Húc ôm tôi vào lòng.
Tôi giãy giụa, cánh tay anh ta càng siết chặt hơn, lòng bàn tay đặt lên eo tôi.
Một hơi nóng phả vào cổ tôi, khiến toàn thân tôi mềm nhũn.
“Vẫn mẫn cảm như trước.”
Tôi tức giận đến đỏ bừng mặt—tại sao đã lâu như vậy rồi, cơ thể tôi vẫn còn phản ứng với anh ta?
Ánh mắt Ôn Húc nhìn tôi, như đang ngắm một con vật nhỏ ngoan cố, thương tiếc nhưng cũng tràn đầy chiếm hữu.
Trong cơn mơ hồ, những ký ức đau đớn của kiếp trước lại ùa về—
Người dịu dàng như vậy, lại móc mắt tôi.
Đột nhiên máu chảy ngược, tôi lại ngất đi.
“Thư ký Tề, về liên hệ với bác sĩ, bảo anh ta kiểm tra cho Lâm Linh, sao lại ngất rồi.”
Xe thương vụ chầm chậm tiến vào biệt thự nhà họ Ôn.
Trước khi xuống xe, tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng, nhìn anh ta, thấp giọng hỏi:
“Có thể thả em đi không?”
Anh lạnh nhạt nhìn tôi, giống như nghe được chuyện cười gì đó, mỉm cười nhẹ:
“Không thể.”
“Nếu như em đã có người yêu rồi thì sao?”
“Anh sẽ khiến anh ta biến mất.”
Thấy anh như vậy, tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Chỉ cần tôi còn giữ đôi mắt này, anh ta sẽ không dễ dàng thả tôi rời đi.
Nhưng nếu mù… có lẽ tôi sẽ được tự do.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm.
Chờ đến ngày anh ta lấy đi giác mạc của tôi, tôi sẽ trở về ngọn núi nhỏ của mình. Dù không còn nhìn thấy, tôi vẫn có thể ngửi mùi dược liệu, vẫn có thể tiếp tục sống.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không còn sợ nữa.
Dù có sống lại, tôi cũng không thắng nổi anh ta.
Tôi lại một lần nữa sống kín đáo trong nhà họ Ôn.
Trong nhà, chỉ có quản gia biết thân phận của tôi, ông ấy nhìn tôi đầy thương xót, bảo tôi nghĩ thoáng ra, dù sao Ôn Húc và Thẩm Thiền là thanh mai trúc mã lâu năm, không thể so được.
Lần này, tôi học được cách ngoan ngoãn rồi, tôi không muốn so, cũng không xứng để so.
Dì giúp việc không ít lần bàn tán sau lưng tôi:
“Cái cô gái hoang dã trong thôn đó, còn mơ tưởng làm nữ chủ nhân của nhà họ Ôn, thật sự không biết mình mấy cân mấy lạng mà.”
“Tôi nhìn cái dáng vẻ quê mùa đó đã thấy phiền, nếu không phải lương nhà họ Ôn cao, thì tôi cũng không muốn dọn dẹp phòng của cô ta đâu.”
“Cô gái quê mùa từ nông thôn đến, sữa tắm cũng không biết dùng.”
“Thẩm tiểu thư vẫn sang trọng hơn, thiên kim nhà giàu, quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, không giống ai đó, như một con chim sẻ mãi không thành phượng hoàng.”
Tôi chẳng buồn đôi co với họ.
Dù sao, sớm muộn gì tôi cũng rời khỏi nơi này.
Nhưng từng ngày trôi qua chờ đợi trong bóng tối, thật sự không dễ dàng gì.
Ôn Húc cũng không về, tôi cũng chẳng có ai để hỏi.
Mãi đến hôm ấy, Thẩm Thiền đến.
Ôn Húc còn về cùng cô ta.
Tôi chỉ muốn tìm cơ hội hỏi anh—rốt cuộc khi nào anh mới muốn lấy mắt tôi?
Thẩm Thiền lại lên tiếng trước, giọng mềm mại nhưng đầy kiêu ngạo:
“Húc, em không thích có người sống trong phòng anh.”
Ánh mắt Ôn Húc nhìn cô ta, dịu dàng đến mức khiến tim tôi đau nhói.
“Sao em lại xuống tầng rồi?”
“Không phải bảo em nghỉ ngơi trên tầng sao? Quản gia không nói rõ với em à?”
Tôi cười chua chát, nước mắt bất giác rơi xuống.
Đau đớn còn hơn cả khi mất đi đôi mắt.
Tôi vô thức lùi về sau, không ngờ giẫm trúng vết nước còn sót trên sàn.
Cả người loạng choạng ngã xuống, khung cảnh thảm hại đến mức khiến tôi không dám ngẩng đầu.
Trong khoảnh khắc xấu hổ ấy, tôi không còn cách nào khác ngoài chạy trốn lên trên tầng.
Kiếp trước, chỉ cần Thẩm Thiền xuất hiện, thì tôi nhất định phải tránh đi.
Tôi từng cảm thấy tủi thân, từng tìm Ôn Húc để nói rõ.
Anh ta lại nói:
“Em đi thì sẽ làm mất mặt nhà họ Ôn. Những lễ nghĩa xã giao này, em có hiểu không?”
Nhưng tôi vốn sinh ra và lớn lên trong tự do, thoải mái như vậy mà.
Tôi chất vấn anh ta.
Anh ta đáp, ánh mắt thâm trầm:
“Bởi vì anh cần em.”
Lúc đó tôi còn ngây ngốc tin rằng mình quan trọng với anh ta.
Sau này mới biết, thứ anh ta cần chỉ là đôi mắt của tôi.
Lần này gặp lại Thẩm Thiền, tôi lại nghĩ đến chuyện đời trước.
Nếu như kiếp này vẫn nhảy xuống sân thượng, tôi chẳng khác nào kẻ thất bại thảm hại.
Tôi quyết định—phải chạy trốn.
Dù không thành công, tôi vẫn muốn thử.
Tôi không muốn giao đôi mắt này cho người như cô ta.
Vào đêm, trong cơn ác mộng, tôi lại mù lòa.
Trước mắt chỉ còn một khoảng tối đen, tôi liều mạng hét tên của Ôn Húc, nhưng anh ta chỉ thản nhiên đáp:
“Nói nhỏ chút, Thẩm Thiền đang ngủ.”
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Không chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Tại sao sống lại một lần, mắt tôi vẫn không do tôi làm chủ chứ?
Tôi thu dọn đồ đạc, mở cửa sổ—nhảy xuống.
Nhưng vừa bò dậy khỏi bãi cỏ, tôi đã nhìn thấy đôi giày da quen thuộc.
Tiếng nói trầm thấp vang lên, như giam cầm tất cả hy vọng của tôi:
“Lâm Linh, đừng rời khỏi anh. Anh yêu em.”