Linh Linh - Chương 6

11


Đêm đó, Ôn Húc tìm đến căn nhà nhỏ tồi tàn của tôi.


Anh ta mang theo đôi mắt thâm quầng nặng trĩu, từng tiếng, từng tiếng gọi tên tôi.


Nhưng thứ đáp lại anh… chỉ là màn đêm tĩnh mịch.


Ngày hôm sau, khi cùng Thẩm Thiền từ vùng ngoại ô trở về, anh ta lập tức lên tầng tìm tôi.


Cốc cốc cốc.


“Linh Linh, mở cửa đi.”


“Linh Linh, em đang làm gì trong đó?”


Anh ta gõ cửa mỗi lúc một gấp gáp, cuối cùng không chờ thêm được nữa mà dùng chân đạp 

mạnh. 


Cánh cửa bật mở.


Ánh nắng tràn vào, chiếu lên chiếc giường còn vương chút hơi ấm.


Nhưng bên trong—chỉ có không gian trống rỗng.


"A a a a a a a——!!!"


"Lâm Linh——!!!"


Sắc mặt Ôn Húc tái nhợt.


Khi tôi còn đang dưỡng bệnh trong căn nhà nhỏ ấy, anh ta đã lật tung cả thành phố P để tìm tôi.


Quản gia nói với anh anh, hình như tiểu thư Thẩm đã ra ngoài.


Anh ta liền vội vã đi tìm Thẩm Thiền.


Tìm mãi, tìm mãi…


Rồi cuối cùng, bàng hoàng phát hiện—Thẩm Thiền vốn không hề bị nhược thị.


Cô ta đi lại giữa núi non một cách khỏe khoắn, kể cả trong đêm tối cũng chẳng cần ai dìu dắt.


Sắc mặt Ôn Húc trầm xuống, anh ta cắn răng, bám theo cô ta cả quãng đường, cuối cùng… dừng lại trước căn nhà nhỏ của tôi.


Bên trong, chẳng còn gì cả.


Khi thư ký Kỳ tìm thấy Ôn Húc, trời đã sáng.


Anh ta đã ngồi đó suốt một đêm.


Mái tóc lúc nào cũng chỉnh chu giờ đã rối bời.


Tthậm chí, chỉ qua một đêm… đã có vài sợi bạc xuất hiện.


"Em đang ở đâu…"


Thư ký Kỳ do dự một hồi rồi lên tiếng:


"Ôn tổng, bác sĩ bên phía tiểu thư Thẩm nói…"


"Cút!!!"


Một tiếng gầm vang lên.


Thư ký Kỳ run lên, không dám nói thêm lời nào nữa.


12


Tôi mơ một giấc mơ.


Trong đó tôi và Ôn Húc ở bên nhau, chúng tôi có một đứa con.


Nhưng rồi Thẩm Thiền đột nhiên xuất hiện. 


Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị.


"Lâm Linh, loại người hèn mọn như cô cũng xứng đáng sinh con cho Húc sao?"


Nói rồi, cô ta thô bạo bẻ miệng tôi ra, đổ một bát thuốc vào trong.


Cô ta giáng một cú đá mạnh vào bụng tôi. 


Tôi gắng sức ôm lấy bụng để che chở, nhưng cô ta càng đá mạnh hơn, tàn nhẫn hơn.


Máu… rất nhiều máu…


Nỗi đau xé toạc khiến tôi giật mình tỉnh giấc.


Tôi thở hổn hển, lập tức đưa tay sờ bụng mình.


May quá, mọi thứ vẫn còn nguyên.


Tôi ôm lấy bản thân mình, bật khóc nức nở.


Sư phụ nghe thấy, liền đến bên tôi, vỗ nhẹ lên lưng.


"Con đã chịu khổ bên ngoài rồi, phải không?"


"Dạ."


Tôi ôm chặt lấy sư phụ, tìm kiếm chút an ủi cuối cùng.


"Không sao đâu, con không sao, đứa bé cũng không sao. Ở lại đây, dưỡng bệnh cho tốt đi."


"Dạ!"


Nhưng với Ôn gia, tìm một người đâu có mất nhiều thời gian.


Chưa đầy hai ngày sau, Ôn Húc đã dẫn người đến đây.


Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, râu ria xồm xoàm, chẳng còn chút dáng vẻ của một công tử hào hoa.


Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?


Tôi đâu có bảo anh ta tìm tôi.


"Lâm Linh, ngoan, theo anh về nhà."


Tôi nhìn anh ta, bật cười chế giễu.


"Ôn Húc, anh tỉnh lại đi. Tôi không yêu anh, tôi sẽ không đi cùng anh đâu."


"Lúc trước em không nói như vậy."


"Lúc trước anh cũng đâu có nói với tôi rằng anh có Thẩm Thiền!"


Cơn giận bùng lên, tôi gào lên với anh ta, rồi chộp lấy những thứ trong tầm tay—gối, chăn, tất cả—ném thẳng về phía anh ta.


"Bây giờ tôi đi rồi, chẳng phải anh và cô ta có thể ở bên nhau rồi sao?"


"Vậy tại sao còn đến tìm tôi?"


Thư ký Kỳ đứng bên cạnh hít một hơi lạnh.


Công tử nhà giàu chưa từng bị ai động tay động chân, lần đầu tiên lại bị một cô gái ném đồ vào người.


Nhưng như thế vẫn chưa đủ để nguôi cơn giận trong tôi.


Thấy tôi vẫn chưa bình tĩnh lại, thư ký Kỳ lên tiếng chặn lại.


"Lâm tiểu thư, Thẩm tiểu thư đã bị đưa về Pháp rồi."


Tôi sững sờ nhìn anh ta.


Ngày hôm qua, ở chân núi, Ôn Húc đã chặn Thẩm Thiền lại.


"Thẩm Thiền, mắt em nhìn thấy, đúng không?"


Thẩm Thiền cười gượng, lấp liếm.


"Húc, em chỉ lo cho Lâm Linh thôi, sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới…"


“Em chỉ cần trả lời anh thôi, em có thể nhìn thấy, đúng không?!"


Giọng anh ta lạnh lùng cắt ngang.


Gương mặt Thẩm Thiền lập tức biến sắc.


"Thì sao chứ! Nếu không phải vì anh, em có phải giả vờ bị mù không?"


Ánh mắt Ôn Húc tối sầm lại. 


Cô gái vốn dịu dàng, luôn lấy lòng anh ta, bỗng nhiên hóa thành một con người khác.


"Anh lúc nào cũng nghĩ đến con tiện nhân quê mùa đó! Anh có biết, em mới là vị hôn thê mà gia đình đã sắp đặt không?"


"Anh có từng đặt em vào tim không?"


Ôn Húc nhíu mày, đưa tay bóp trán.


"Đó chỉ là chuyện đùa giữa các bậc trưởng bối thôi, sao em cứ ghi nhớ mãi vậy?"


“Em biết rõ anh chỉ xem em như em gái mà."


Năm đó, khi ông nội Ôn Húc lập nghiệp, ông từng đùa giỡn với bạn thân về việc đính ước cho con cháu.


Nhưng về sau hai gia đình rạn nứt, chuyện này cũng mặc nhiên không ai nhắc đến nữa.


Không ngờ, Thẩm Thiền lại khắc ghi trong lòng.


Hai người cùng nhau lớn lên, quả thực có tình cảm, nhưng trong lòng Ôn Húc, đó chỉ là tình anh em.


Nhưng khi nghĩ đến Lâm Linh…


Ôn Húc nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng điệu lạnh lùng:


"Hồ sơ bệnh án của em cũng là giả, đúng không?"


Thẩm Thiền sững sờ ngẩng đầu.


Không đợi cô ta trả lời, Ôn Húc quay sang thư ký Kỳ.


"Thư ký Kỳ, liên hệ bác sĩ, đưa Thẩm Thiền về Pháp đi."


"Anh điên rồi! Sao anh có thể đưa em về đó!"


Ôn Húc xoay người, giọng lạnh tanh.


“Anh cũng có thể báo cảnh sát bắt em. Giả mạo hồ sơ bệnh án là phạm pháp, em có biết không?"


Thẩm Thiền lặng thinh.


Một lát sau, cô ta khẽ cười nhạt.


"Anh thật sự yêu cô ta đến vậy sao?"


Ôn Húc không hề do dự. 


“Anh yêu cô ấy."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo