10
Tại sao bọn họ cứ lần lượt đến quấy phá tôi vậy?
Tôi đã tự hỏi câu này không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy Thẩm Thiền xuất hiện trước cửa nhà mình, tôi sững sờ hồi lâu, không thốt nên lời.
"Cô không phải bị mù sao?"
Cô ta khẽ cười khinh bỉ:
"Một kẻ ngu ngốc như cô, tôi thực sự không hiểu tại sao Ôn Húc lại để mắt đến."
Để mắt đến tôi?
Cô ta tiếp tục nói:
"Thực ra mắt tôi vẫn còn tốt chán, chỉ là mua chuộc vài vị bác sĩ thôi, có gì khó đâu?"
Nhìn dáng vẻ ngông cuồng của cô ta, tôi chỉ hận không thể lao đến xé nát.
Nhưng cô ta chẳng hề sợ hãi, lại tiếp tục mỉa mai:
"Ôn Húc cứ quấn lấy cô mãi, hoàn toàn quên mất rằng tôi mới là vị hôn thê của anh ấy. Chỉ có gia thế của tôi mới xứng đáng với anh ấy!"
Nói xong, cô ta đầy căm ghét lườm tôi:
"Loại thôn nữ quê mùa như cô nên ở mãi trên núi, đừng có chạy loạn ra ngoài…"
Cô ta vẫn thao thao bất tuyệt, nhưng tôi không chịu nổi nữa.
Cơn giận dữ bùng lên, tôi phát điên lao đến, vung tay đánh loạn xạ.
"Là cô! Chính vì cô giả mù mà tôi mới mất đi đôi mắt!"
"Cô nói linh tinh cái gì?"
Tôi không quan tâm cô ta có hiểu chuyện gì hay không.
Tôi và Thẩm Thiền giằng co, Tiểu Phương nhìn thấy liền vội vàng lao tới tách chúng tôi ra.
Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn.
Vị đại tiểu thư này bị tôi giật mất không ít tóc, trông thảm hại vô cùng.
Nhưng tôi đang mang thai, cơ thể lại ngày càng gầy yếu, cuối cùng vẫn bị Thẩm Thiền đá một cái.
Cơn đau thấy xương khiến tôi khuỵu xuống.
Thẩm Thiền nhìn bụng tôi hơi nhô lên, kinh hãi lấy tay che miệng:
"Cô có thai rồi? Đứa bé của ai?"
"Không phải của Ôn Húc đấy chứ?"
Mồ hôi lạnh túa ra, tôi không còn sức để đáp lời.
Tiểu Phương tức giận quát:
"Ở đâu chui ra con đàn bà điên này? Đừng có tự cho mình là đúng, cút về nhà họ Ôn đi, chúng tôi không hoan nghênh cô!"
"Cút nhanh lên!"
Nói xong, cô ấy còn nhặt đá ném cô ta.
Tôi thực sự muốn giơ ngón cái khen ngợi, nhưng cơn đau khiến tôi chẳng còn sức mà nhấc tay lên.
Tiểu Phương vội dìu tôi vào nhà.
Bụng tôi đau dữ dội, nghĩ đến những chuyện kiếp trước, tôi càng tức đến nghẹn thở.
Thì ra đôi mắt của Thẩm Thiền chưa từng có vấn đề gì cả.
Cô ta chỉ giả vờ yếu ớt để thu hút sự chú ý của Ôn Húc, để hắn ngày ngày ở bên cạnh.
Ôn Húc tin cô ta, không chút do dự chữa khỏi mắt cho cô ta.
Nhưng tại sao chuyện của hai người lại kéo tôi vào?
Tại sao lại đối xử với tôi như thế?
Tôi hối hận vì đã cứu Ôn Húc.
Không còn sức để suy nghĩ nhiều, tôi nắm chặt tay Tiểu Phương bảo cô ấy đến huyện tìm sư phụ tôi, chỉ có ông ấy mới có thể cứu tôi.
Cơn đau quặn thắt, tôi cảm nhận rõ ràng dường như có thứ gì đó đang rời khỏi mình.
Là con tôi sao?
Tôi vẫn chưa được hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của con, vẫn chưa được nghe con gọi tôi một tiếng "mẹ"…
Cơn đau xé ruột xé gan khiến tôi ngất lịm đi.
Sư phụ đưa tôi về huyện, để tôi nằm trên giường bệnh của ông.
Vậy mà tôi lại cảm thấy an lòng đến lạ.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Nơi này không có Ôn Húc, không có Thẩm Thiền, không có những bà quản gia độc miệng.
Chỉ có những người thân yêu nhất của tôi.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, tôi cùng con chạy nhảy trên cánh đồng, bắt cá dưới con suối nhỏ, vui vẻ biết bao!
Tôi thật mong…
Giấc mơ này mãi mãi không bao giờ kết thúc.