Đương nhiên, mối tình đơn phương đó chẳng có kết quả gì, nhưng…
Khốn nạn thật! Lúc đó trên phong bì tôi đã viết tên mình mà!
Kết quả là nhiều năm sau, nó lại trở thành hiểu lầm tai hại như thế.
Tôi cạn lời.
Một sự hiểu lầm nhảm nhí đến mức khiến tôi không thốt nên lời.
Lâm Chu vẫn còn đang vùi đầu vào n.g.ự.c tôi mà khóc rống, tay chân thì quờ quạng lung tung.
"Tôi thực sự không gửi thư tình cho anh trai anh, anh thậm chí còn chưa mở ra xem mà."
Tôi bất lực giải thích, nhưng tiếng khóc của Lâm Chu ngày càng to hơn.
"Không chỉ vậy đâu! Lúc tôi học lớp sáu, em còn nói tôi béo như con heo, thà ăn c*t còn hơn lấy tôi!"
Tôi trợn to mắt: "Tôi từng nói vậy à?"
Lục lọi trong trí nhớ một hồi, ngoài việc nhớ Lâm Chu hồi nhỏ đúng là mập lùn ra, thì chẳng nhớ thêm được gì.
"Thà ăn c*t còn hơn lấy tôi, lời nói cay nghiệt biết bao..huhuhu"
Bốp!
Anh ấy lảm nhảm nhiều quá.
Tôi vung tay tát hai cái, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.
Không lâu sau, người đàn ông dưới đất lại bò dậy, giọng ưỡn ẹo, áp má phải vào lòng bàn tay tôi mà nũng nịu:
"Vợ ơi, bên này cũng muốn."
"......”
11.
Hiểu lầm đã được giải quyết.
Nhưng cũng như chưa được giải quyết vậy.
Nhìn người đối diện đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, người này rõ ràng là vừa ngủ dậy sau cơn say, quấn kín băng gạc, chẳng biết lại định giở trò gì mới đây.
"Hầy, đau đầu quá."
Lâm Chu ngồi đó, đầu quấn một lớp băng dày cộp, chỉ lộ ra hai con mắt cùng cái miệng.
Cánh tay trái bị treo lên cao, trước n.g.ự.c còn được thắt một chiếc nơ bướm duyên dáng.
"Hôm qua ngủ không cẩn thận ngã xuống giường, mấy ngày tới phiền cô chăm sóc tôi rồi."
Thấy tôi nhìn mình, Lâm Chu liền cứng đờ, rồi nhanh chóng bổ sung một câu:
"Dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, giúp tôi chút chuyện nhỏ này không quá đáng chứ?"
Chính mắt chứng kiến anh ấy đêm qua say xỉn đi.ên loạn.
Chính tay tôi đã khiêng anh ấy lên giường.
Chính tôi đã sắp xếp gối để anh ấy không lăn xuống đất lúc ngủ.
Tôi im lặng không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Lâm Chu lập tức run người, có vẻ ngạc nhiên vì tôi hôm nay lại dễ tính như vậy, không giống mấy tháng trước luôn đối đầu với anh ấy.
Lâm Chu vênh mặt lên, quay sang anh trai mình, giọng điệu đầy vẻ đắc ý:
"Anh à, cũng tại em hôm qua không cẩn thận ngã, nên hôm nay Kiều Ân không thể đến công ty với anh được rồi."
Lâm Tiêu đặt bát cháo xuống, vẻ mặt khó tả, mắng một câu rồi đứng dậy rời đi.
Tôi bật cười.
Bình luận cũng cười phá lên:
【Cho tôi hỏi, nam chính đang cosplay xác ướp à?】
【Mà khoan, ngã đến mức này mà không cần đi viện sao?】
【Ối dồi ôi~ Anh ấy vô tình bị ngã mà~】
【Tôi xin tuyên bố, cho đến thời điểm hiện tại, đây là nam chính giả tạo nhất tôi từng thấy.】
12.
Lâm Chu muốn uống nước, tôi đưa tận miệng.
Lâm Chu muốn ăn trái cây, tôi gọt vỏ giúp anh ấy.
Lâm Chu muốn đi vệ sinh, tôi đưa người đến bồn cầu.
Cả ngày trôi qua, chắc hẳn tên này được hầu hạ sung sướng lắm. Đến lúc tắm rửa, anh ấy lại bắt đầu nói mấy lời hỗn láo.
"Chúng ta chỉ là quan hệ liên hôn, cô không được động tay động chân với tôi."
Giúp anh ấy cởi áo, vừa chạm đến thắt lưng.
Còn chưa kịp làm gì tiếp theo, cái miệng trên đỉnh đầu đã bất thình lình lên tiếng, giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Cố ý giả vờ bị thương để lừa lấy sự đồng cảm của tôi, lại giống như trước đây, cố ý nói mấy lời chọc giận tôi.
Muốn chơi trò gì chứ?
Dùng ngón chân nghĩ cũng đoán ra được.
Vậy thì chiều theo ý hắn.
Tôi lập tức đổi sắc mặt, túm lấy thắt lưng của Lâm Chu, vung tay tát anh ấy một cái thật mạnh.
"Ngồi yên cho tôi."
Lâm Chu lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt ướt át lóe lên một tia hưng phấn.
"Là muốn sỉ nhục tôi sao?"
Có lẽ đã lâu rồi chưa được tiếp xúc gần với tôi, sung sướng đến mức anh ấy quên mất phản kháng, ngược lại còn không ngừng dính sát vào tôi.
"Chỗ này của tôi chưa bôi sữa tắm, cô bôi thêm chút nữa đi."
Vừa bôi sữa tắm lên cơ bụng của anh ấy, cơ bắp lập tức cứng lại.
Những đường nét đẹp đẽ lộ ra, như đang cầu xin tay tôi lưu lại lâu hơn một chút.
"Vòi hoa sen cầm cao quá, cô hạ thấp xuống một chút."