18.
Khai giảng xong, Giang Trạch chính thức bước vào sự nghiệp làm ngôi sao, cả ngày tràn đầy sức sống.
Không còn dáng vẻ căng thẳng như trước.
Lại một kỳ thi tháng nữa, tôi vẫn giữ vững vị trí đầu bảng.
Còn Giang Trạch? Lần này cậu ta thậm chí còn không giữ được hạng hai.
Bị tụt xuống vị trí thứ tư.
Nhưng cậu ta chẳng thèm quan tâm, chỉ ôm tôi, quay vòng vòng:
"Lê Lê, phải làm sao đây? Tớ vui quá!"
"Không cần ngày nào cũng gồng mình tranh hạng nhất nữa, tuyệt vời quá!"
"Hơn nữa, tớ còn có một người vợ xuất sắc như thế này! Tớ đúng là quá may mắn!"
Mặt tôi đỏ lên, nhưng tay vẫn ngứa.
Không chút do dự, tôi vung tay tát luôn một cái:
"Ai là vợ cậu hả?"
"Cậu muốn gọi là gọi à?"
Sau đó, mọi chuyện cứ vậy mà tiến triển tự nhiên.
Tôi đỗ vào trường đại học danh giá nhất nước với vị trí thủ khoa toàn tỉnh.
Còn Giang Trạch thì không thi đại học, mà nghe theo sắp xếp của công ty quản lý, chọn con đường thi năng khiếu vào trường nghệ thuật.
Nhưng đáng tiếc, hai trường đại học của chúng tôi cách xa nhau.
Đối với Giang Trạch mà nói, đây chính là địa ngục mang tên "yêu xa".
Lịch nhập học của tôi sớm hơn cậu ta một chút.
Tối hôm trước khi tôi lên đường, do bận dự tiệc mừng thủ khoa do trường tổ chức, tôi về muộn.
Vừa bước vào cửa, tôi lập tức bị một sinh vật khổng lồ ôm chặt.
Là Giang Trạch.
Trên người cậu ta thoang thoảng mùi rượu.
Tôi liếc nhìn bàn ăn, trên đó vương vãi vài chai bia rỗng, chỉ có thể thở dài.
Còn chưa kịp nói gì, cậu ta đã rúc vào vai tôi, bắt đầu mưa cục bộ.
Bất lực thật đấy.
"Vợ ơi, tớ không nỡ để cậu đi... Cậu đừng đi có được không?"
Giọng cậu ta dính dính, ỉu xìu như trẻ con.
Tôi biết cậu ta uống không ít, đành nhịn không động tay.
Chỉ cố sức gỡ cậu ta ra:
"Đừng khóc nữa, khóc nữa là tôi tát đấy!"
Lập tức, Giang Trạch nín khóc.
Nhưng cái mặt vẫn còn lem nhem nước mắt lại sáp đến gần, lí nhí:
"Vợ ơi, vợ tát đi mà?"
Tôi nghiến răng, đúng là đáng ăn đòn.
Tát một cái xong, cậu ta vẫn chưa biết đủ.
Lại ôm chặt lấy cổ tôi, kéo tôi sát hơn.
Tôi không đứng vững, bị đè xuống giường.
Cậu ta chu môi, nhắm mắt:
"Vợ ơi, hun một cái đi."
Giây tiếp theo, còn chưa đợi tôi vung tay lần nữa.
Cậu ta đột nhiên đổi sắc mặt, bắt đầu khóc nức nở:
"Vợ ơi, tớ có lỗi với cậu..."
"Tớ vẫn chưa dám nói thật với cậu..."
"Ban đầu, tớ tiếp cận cậu... là để giành lấy ngôi vị hạng nhất của cậu!"
"Tớ đáng chết! Đáng chết lắm!"
19.
Còn chưa đợi tôi lên tiếng, trong phòng liền vang lên tiếng bốp bốp bốp—
Là Giang Trạch đang tự vả chính mình.
Tôi vốn đã biết chuyện này từ lâu, cũng chẳng quá bận tâm.
Dù sao thứ thuộc về tôi, không ai có thể cướp đi.
Nhưng lúc này, nhìn cái dáng vẻ tự trách lố lăng kia, gân xanh trên trán tôi vẫn giật giật.
Không nhịn được, tôi giơ chân đá cậu ta một phát.
"Đừng vả nữa, đi quỳ kia cho tôi."
Giang Trạch lập tức răm rắp chạy qua góc phòng, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Ban đầu, tôi chỉ muốn cho yên tĩnh một chút, định để cậu ta quỳ một lát rồi thôi.
Không ngờ cậu ta bày trò quá trớn, làm tôi buồn ngủ, thế là ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên đánh thức tôi dậy.
Vừa mở mắt, tôi liền thấy Giang Trạch vẫn còn đang quỳ ở đó.
Như một chú chó nhỏ đang chờ chủ gọi.
Tôi vừa thu dọn đồ vừa bảo cậu ta đứng lên ngay.
Đến lúc tôi kéo vali ra cửa, cậu ta vẫn chưa chịu đứng dậy.
Chỉ lặng lẽ níu lấy gấu quần tôi.
Đôi mắt trĩu nặng quầng thâm, giọng nói có chút ỉu xìu, nhỏ xíu hỏi tôi:
"Vợ ơi, tớ biết cậu ban đầu chẳng nghiêm túc khi quen tớ."
"Nhưng bây giờ, có không… có một chút nào… thích tớ không?"
Càng về sau, giọng cậu ta càng nhỏ dần.
Tôi không đáp.
Chỉ ngồi xuống.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu ấy.
Đây là câu trả lời của tôi.
Cũng là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.