20.
Lên đại học, tôi được tuyển thẳng vào viện nghiên cứu hàng đầu, suốt ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm.
Còn Giang Trạch, sự nghiệp diễn xuất của cậu ta cũng phất lên như diều gặp gió.
Đóng liền mấy bộ phim chiếu mạng cực hot.
Vốn dĩ cậu ta phải bận hơn tôi, vậy mà không hiểu sao, giữa hai đứa, người rảnh rang hơn lại chính là cậu ta.
Ba ngày hai bữa lại bay sang tìm tôi.
Nhưng lần này, bên cạnh cậu ta còn có một cô gái líu lo không ngừng.
Cả hai đều đeo kính râm.
"Đã bảo cô đừng theo rồi, sao cứ phải bám theo tôi hoài thế, Tô Tiểu Nhã?"
Giọng Giang Trạch đầy bực bội.
"Anh quản tôi chắc? Tôi chỉ tò mò muốn biết, một kẻ EQ thấp như anh thì có cô gái nào chịu làm bạn gái?"
"Với lại, tôi sắp quay phim thần tượng rồi, anh cũng tự nhận đang yêu đấy thôi, để tôi học hỏi chút kinh nghiệm thì sao?"
Lúc này, màn hình trước mắt tôi lại hiện lên những dòng bình luận đã lâu không thấy.
Kể từ cái đêm mưa tôi đối đầu với mẹ Giang, những dòng chữ ấy xuất hiện ngày càng thưa thớt.
【Đến phần đại học rồi sao? Trong phần này, Tô Tiểu Nhã là nữ phụ tôi thích nhất đấy! Mở map mới, thu nhận hậu cung mới mới là sướng nhất!】
【Bạn ở trên chắc là người mới nhỉ? Kênh này từ truyện nam tần đã chuyển thành nữ tần lâu rồi, muốn mở hậu cung hả? Đừng mơ.】
【Còn cách nào khác sao? Ai bảo học thần của chúng ta quá cuốn hút, thành công soán vị, lên thẳng nữ chính chứ!】
【Không tin, sao kênh có thể nói đổi là đổi?】
【Được rồi, lại thêm một kẻ cứng miệng, có biết người cứng miệng trước cậu kẻ thì "quay xe", kẻ thì cạo trọc không? Mau nhìn xem nam chính gốc giờ bị chỉnh thành thế nào rồi kìa! Vạn tuế đại nữ chủ!】
Tôi hơi buồn cười.
Trước đây là nữ phụ, giờ lại thành nữ chính.
Có vẻ vai diễn của tôi chỉ là một cái nhãn dán, muốn dán đâu thì dán.
Bỗng nhiên, một khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào xuất hiện ngay trước mắt.
Bàn tay đang cầm ống nghiệm của tôi khựng lại.
Là Tô Tiểu Nhã?
Còn chưa kịp chào hỏi, cô ấy đã phấn khích ôm chầm lấy tôi.
Đôi mắt lấp lánh như chứa đầy những vì sao.
"Giang Trạch, sao anh không nói là chị cười lên xinh thế này chứ?"
"Thích quá đi mất, thích quá đi mất!"
"Chị ơi, chị thơm quá, dùng nước hoa gì vậy ạ?"
Giang Trạch không nhịn nổi nữa, lập tức kéo cô ấy ra sau lưng mình.
Mày nhíu chặt đến nỗi gần như vặn thành bím tóc.
"Ai cho cô chạm vào vợ tôi hả, Tô Tiểu Nhã?"
Tô Tiểu Nhã không từ bỏ, nhanh như chớp vòng sang phía bên kia, khoác lấy tay tôi.
"Chị ấy có nói gì đâu? Anh quản tôi chắc?"
"Chị ơi, em dẫn chị đi dạo tiệm thời trang của em nhé? Em nghĩ ra một loạt bộ đồ hợp với chị rồi này!"
Nhìn cô gái nhỏ cười rạng rỡ, tôi cũng không muốn phụ lòng, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Kết quả là buổi tối, tôi bị Giang Trạch chặn ngay đầu giường.
Lần này, cậu ta đổi cách xưng hô:
"Chị ơi~, đừng đi với cô ấy mà được không?"
"Còn tùy."
Vừa dứt lời, Giang Trạch không hài lòng, siết chặt hơn.
Tôi giơ tay tát một cái.
"Nhẹ tay chút, Giang Trạch, cẩn thận eo của tôi!"
Ai ngờ, cậu ta lại càng cười tươi hơn.
Nửa bên mặt còn lại cũng đưa qua.
"Chị ơi, đánh tôi rồi thì không được đánh cô ấy nữa nha~."
Thật ra, có những lúc con người ta sẽ đột nhiên đánh mất toàn bộ sức lực lẫn lý trí chỉ trong chớp mắt.
【Tôi không cứng miệng nữa, tôi đầu hàng, tôi thấy nam chính gốc bị chỉnh thành cún thật rồi.】
【Haha, khác biệt duy nhất giữa Giang Trạch và cún là cậu ta nói tiếng người, còn cún thì không. Nhưng điểm chung là cả hai đều nghe lời nữ chính.】
【Câu này đỉnh thật đấy!】
【Khụ khụ, thật ra tôi cũng là chó của Lê tỷ.】
【Cút đi, tôi mới là!】
【Báo cáo! Báo cáo! Giáo phái Học Thần lại phát điên rồi!】
21.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy dòng bình luận, tôi đã trở thành một nữ tổng tài lừng lẫy với bằng sáng chế độc quyền của riêng mình.
Còn Giang Trạch, bộ phim anh đóng vai chính vừa được đề cử tại Liên hoan phim Berlin, giúp anh trở thành ngôi sao đình đám của giới điện ảnh.
Anh gối đầu lên hõm vai tôi, như một chú chó lớn ngoan ngoãn, khe khẽ nỉ non bên tai:
“Vợ ơi, bên ngoài ai cũng nói anh chỉ là tiểu bạch kiểm ăn bám em.”
“Khi nào em mới cho anh một danh phận chính thức đây…”
Tôi được anh hầu hạ đến mức lười biếng chẳng buồn nghĩ ngợi, chỉ tiện tay vớ lấy viên kim cương cỡ lớn trên đầu giường ném qua.
“Cầm đi, cầm đi.”
Giang Trạch tức tối:
“Em thừa biết cái anh muốn không chỉ là thứ này mà!”
Lúc này, bình luận cũng bắt đầu lác đác xuất hiện.
【Phải làm sao đây, tôi cảm thấy Lê tỷ xứng đáng có được một người tốt hơn.】
【Ủng hộ! Đại nữ chủ như vậy mà không có hậu cung thì quá uổng phí.】
【Thêm mấy nam phụ nữa đi, tôi thích xem cảnh tranh đấu giữa các nam nhân!】
Nhìn thấy những dòng bình luận đó, lòng tôi không gợn chút sóng.
Tâm trạng tôi lúc này, cũng giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy bình luận—không có gì thay đổi cả.
Trước đây, người ta nói tôi không xứng với Giang Trạch.
Bây giờ, họ lại bảo tôi có thể có được một người tốt hơn.
Nhưng tôi biết rõ—
Tôi nỗ lực để trở nên xuất sắc hơn, không phải để xứng đôi với bất kỳ ai.
Mà bởi vì, tôi vốn dĩ đã xuất sắc như vậy.
Những gì tôi có được, chính là những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Các cô gái à, đừng bao giờ để những lời nói của người khác làm lu mờ bản thân mình.
Hãy luôn tin rằng, bạn chính là nhân vật chính của thế giới này.
Vậy thì thế giới này, sẽ thuộc về bạn.
(Hoàn văn)