Mối Tình Của Người Dẫn Đầu - Chương 5

08.
 
Một tháng sau, cuối cùng tôi cũng hiểu “ Nút thắt của cốt truyện” mà bình luận hay nhắc đến là gì.
 
Hôm ấy là một buổi chiều tan học bình thường như bao ngày khác.
 
Vừa đặt chân đến trước cửa nhà, tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Nhà tôi nằm sâu trong con hẻm nhỏ, là căn nhà ngói cũ kỹ nhất khu này, hoàn toàn lạc lõng giữa một thành phố hiện đại.
 
Nhưng chỉ có nơi đây là có giá thuê đủ rẻ để mẹ con tôi có thể gắng gượng bám trụ.
 
Bình thường, con hẻm chật hẹp này luôn đông đúc, bốn năm hộ chen chúc sinh sống, tiếng nói cười chẳng khi nào dứt.
 
 Vậy mà hôm nay, cả khu lại im ắng đến lạ.
 
 Các nhà xung quanh đều đóng cửa im lìm, chẳng ai ló mặt ra ngoài.
 
Chỉ có tiếng động phát ra từ sâu bên trong hẻm—chính là nhà tôi.
 
Lúc này, bình luận cũng bắt đầu sôi nổi hẳn lên:
 
【Nút thắt cốt truyện đến rồi đến rồi! Đám chủ nợ kéo đến tận nhà, sau đó nam chính dẫn theo đàn em xuất hiện đầy khí thế, đẹp trai ngời ngời, một pha anh hùng cứu mỹ nhân đốn tim học thần, quá kinh điển luôn!】
 
 【Tôi cá là ông trên kia hăng thế là vì sợ phải "ăn shit" đúng không~】
 
 【Cốt truyện cuối cùng cũng quay về quỹ đạo bình thường rồi à? Trước đó thật sự quá lạ lùng, một nữ phụ mà dám cưỡi lên đầu nam chính, xem phát ghét.】
 
 【Ghét cái gì? Đeo bám trước là thằng nam chính, hơn nữa ai cũng thấy rõ mà, người bị hại rõ ràng là nữ phụ, cha ruột thì nát cờ bạc, đến chết rồi vẫn còn bị chủ nợ đòi tiền, ai mới là người đáng thương nhất đây?】
 
 【Bạn trên, học thần môn mãi mãi ủng hộ bạn (chắp tay cầu nguyện)】
 
Đúng vậy, cha tôi là một con nghiện cờ bạc.
 
 Một con bạc đúng nghĩa đen.
 
Ông ta đánh đến mức phát điên, rồi một đêm nọ lao đầu xuống hồ chết đuối.
 
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn được mẹ nuôi nấng, ông ta gần như không về nhà, có tiền cũng nướng hết vào mấy sòng bạc ngoài kia.
 
Cho đến khi chết, số lần tôi nhìn thấy mặt ông ta còn chưa quá ba lần.
 
Lý mà nói, khoản nợ cờ bạc đó không liên quan đến chúng tôi, càng không có nghĩa vụ phải trả.
 
 Mấy năm trước, đám chủ nợ từng kéo đến quậy phá ngay trong tang lễ.
 
 Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh nhà tôi, họ cũng chẳng muốn mất công nữa, từ đó không còn ai đến gây chuyện.
 
Vậy mà bây giờ, bọn chúng lại một lần nữa xuất hiện.
 
 Chắc cũng giống cái “sức mạnh bí ẩn” đã khóa trái cửa phòng dụng cụ thể chất hôm nọ.
 
 Là thứ mà các bình luận gọi là “Sức mạnh của cốt truyện”.
 
Tôi đẩy cửa bước vào.
 
Tiếng đập phá ngay lập tức ngừng bặt.
 
Tên cầm đầu là một gã tóc vàng chóe, tay vung chày bóng chày, mặt mày dữ tợn, đứng ngay trước mặt mẹ tôi—người đang ngã sõng soài dưới đất.
 
Thân hình gầy yếu của bà run rẩy từng đợt, vì quá sợ hãi mà bắt đầu co giật nhẹ.
 
Cơn động kinh sắp tái phát rồi.
 
Đó là di chứng để lại từ những năm tháng bà vất vả nuôi tôi khôn lớn.
 
Vừa nhìn thấy tôi, bà hoảng loạn đến mức gần như gào lên:
 
"Thanh Lê... Lê Lê! Chạy mau! Đừng lo cho mẹ...!"
09.
 
Tên tóc vàng cười dâm đãng, giọng điệu đầy bỡn cợt:
 
"Chậc, con nhỏ này xinh đấy. Qua đây chơi với ông một đêm, ông còn có thể xí xóa cho mày một triệu cơ đấy."
 
 "Mày mà chạy, thì mẹ mày cũng chẳng phải không được đâu, ha ha…"
 
Tôi không chạy.
 
Thậm chí còn lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
 
Cả bọn sững người.
 
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã xông vào bếp, chộp lấy con dao duy nhất trong nhà—cũng là con dao tôi vẫn dùng để thái rau mỗi ngày.
 
Con dao này là của bác Lý, người bán thịt ở nhà bên, bỏ đi sau khi dùng chán.
 
 Dù vậy, dao mổ lợn vẫn sắc bén hơn dao thường rất nhiều.
 
Tôi nắm chặt chuôi dao bằng tay phải, không một chút do dự, vung lên, lao thẳng vào đám người kia mà chém loạn xạ.
 
Tên tóc vàng hét lên, hoảng hốt lùi về sát tường:
 
"Con đ.ĩ này, mày định làm gì hả? Bỏ xuống! Tao bảo mày bỏ con dao xuống ngay!"*
 
Tôi bật cười lạnh:
 
"Bỏ? Tao cứ không bỏ đấy, thì sao?"
 
 "Tao mà phát điên lên, mày có tin tao thấy ai là chém không?"
 
 "Dù sao thì tao cũng chỉ có một mạng này thôi, bị chúng mày ép đến đường cùng, cùng lắm đổi một mạng lấy mười mạng, vẫn quá lời!"
 
Bầu không khí chết lặng.
 
Bọn chúng nhìn tôi như nhìn một con điên.
 
Tôi quá hiểu hạng người này rồi.
 
 Chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại hèn nhát đến tột cùng.
 
Người lương thiện thì sợ kẻ lưu manh.
 
Nhưng kẻ lưu manh thì lại sợ những kẻ liều mạng.
 
Khi một người chẳng còn gì để mất, đó mới chính là điều đáng sợ nhất.
 
Tôi không biết "nút thắt cốt truyện" mà đám bình luận nhắc đến là gì.
 
Tôi cũng chẳng cần cái gọi là "anh hùng cứu mỹ nhân" mà chúng mong đợi.
 
Nhưng tôi biết, ngay lúc này đây, người yêu thương tôi nhất đang vì đám cặn bã này mà sợ hãi đến co giật.
 
 Nơi duy nhất tôi gọi là nhà, đã bị chúng đập phá đến mức không còn hình dạng.
 
Đây không phải một tình tiết cố định trong tiểu thuyết.
 
Mà chính là cuộc sống thực của tôi.
 
Tôi không cần ai quyết định thay mình.
 
 Càng không muốn trở thành cái nền cho chủ nghĩa anh hùng của đàn ông.
 
Trong câu chuyện cuộc đời tôi—
 
 Chỉ có tôi mới xứng đáng là nhân vật chính.
 
Những kẻ khác, lấy tư cách gì để cứu rỗi tôi?
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo