Nam Phụ Si Tình Đã Khổ, Tôi Còn Khổ Hơn - Chương 5

09. 


Buổi đấu giá tấp nập người qua lại.


Tôi khoác tay Lý Vi, một hơi ăn liền bốn miếng bánh ngọt.


Cô ấy nhìn tôi đầy ghét bỏ:


"Bình thường không phải cậu lúc nào cũng kêu giảm cân sao? Hôm nay ăn khỏe thế?"


Ngay sau đó lại kéo tay tôi lắc lắc, giọng điệu chiều chuộng:


"Nhưng mà tớ thích dáng vẻ cậu béo lên một chút đấy. Gầy thế này, gió thổi một cái là bay mất rồi."


Tôi miễn cưỡng cười.


Tôi không phải vì thèm ăn.


Mà là vì tôi thực sự đã quá sợ cảnh nghèo đói.


Sợ rằng ăn xong bữa này, chưa chắc đã có bữa sau, nên đã quen với việc thấy đồ ăn liền ra sức nhét đầy bụng.


Lý Vi vô tình quay đầu, như phát hiện ra châu lục mới, liền chỉ về phía sau tôi, kinh ngạc kêu lên:


"Kia không phải là Thẩm đại học trưởng mà cậu thích sao? Sao anh ta lại đi cùng người phụ nữ khác?"


Tôi ngoảnh lại.


Chỉ thấy Thẩm Ngạn An dẫn theo Kiều Tĩnh xuất hiện tại buổi đấu giá.


Tôi hỏi hệ thống:


"Chẳng phải nơi này cần kiểm tra tài chính mới được vào sao? Hắn làm cách nào mà vào được? Cướp ngân hàng rồi phất lên chỉ sau một đêm à?"


Hệ thống nghiêm túc đáp:


"Ký chủ, trước đây cô từng tặng anh ta thiệp mời. Anh ta vào với danh nghĩa là bạn đồng hành của cô."


Tôi bật cười lạnh lẽo. 


Bộ đồ Thẩm Ngạn An đang mặc vẫn là bộ hôm qua bị đuổi đi.


Đã được giặt sạch sơ sài, nhưng không là lượt cẩn thận, những vết nhăn vẫn còn hằn rõ trên vải. 


Hoàn toàn lộ ra dáng vẻ túng thiếu của một người không xu dính túi.


Anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, oán hận và nôn nóng dần đọng lại nơi khóe môi, cuối cùng vẽ nên một nụ cười đầy ẩn ý.


Như thể tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay của anh ta.


Anh ta có lẽ nghĩ rằng tôi xuất hiện ở đây là vì anh ta.


Dù sao mảnh đất này, tôi từng nhiều lần nhắc đến với anh ta.


Thậm chí còn hứa rằng, nhân dịp sinh nhật tuổi hai mươi bốn của anh ta, tôi sẽ mua nó làm quà tặng, giúp anh ta có bước đệm để phát triển sự nghiệp.


Cho đến khi buổi đấu giá bắt đầu, sắc mặt Thẩm Ngạn An càng thêm ngạo nghễ và tự tin.


Thần thái bình tĩnh, tựa như tất cả đã được sắp đặt sẵn.


Sau nhiều vòng cạnh tranh, tôi chốt hạ mảnh đất chưa khai thác này với giá ba tỷ.


Người dẫn chương trình nhiệt tình đưa ra hợp đồng đấu giá:


"Chúc mừng cô Hứa đã thành công giành được quyền phát triển. Sau khi ký hợp đồng, mảnh đất này chính thức thuộc sở hữu của cô."


Tôi vừa định bước lên thì Thẩm Ngạn An bỗng đứng dậy.


Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, lòng tự trọng đã đánh mất của anh ta nay được nhặt lại toàn bộ.


Gương mặt anh ta hiện lên vài phần kiêu ngạo, nhìn tôi với giọng điệu cao cao tại thượng:


"Hàm Nguyệt, nể tình em đã vì anh mua mảnh đất này, anh sẽ tha thứ cho sự tùy hứng của em tối qua."


"Chỉ cần em xin lỗi Tĩnh Tĩnh, tối nay anh có thể dọn về biệt thự tiếp tục ở."



10


Ba tỷ tệ cho một mảnh đất.


Anh ta nhận lấy một cách thản nhiên, trên mặt thậm chí không có lấy một tia biết ơn, chỉ có kích động cùng vẻ đương nhiên phải thế.


Thẩm Ngạn An có lẽ không biết rằng, đằng sau lớp vỏ quen thuộc mà anh ta vẫn đối diện hằng ngày, linh hồn bên trong đã sớm đổi khác.


Rất nhanh thôi, anh ta sẽ nhận ra rằng, muốn moi tiền từ tôi còn khó hơn bẻ răng tôi.


Tôi ngồi yên tại chỗ, từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Ngạn An, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp:


"Ai nói tôi mua mảnh đất này là vì anh?"


Thẩm Ngạn An thoáng sững người.


Tôi khẽ cười khinh miệt:


"Chỉ dựa vào anh mà xứng đáng với mảnh đất ba tỷ này sao?"


"Chẳng lẽ phía dưới còn được dát vàng?"


Xung quanh vang lên những tiếng cười khe khẽ.


Lý Vi kích động đến mức nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy tay áo tôi:


"Nguyệt à, mắt cậu mù suốt năm năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng khỏi hẳn!"


"Sau này đừng tái phát nữa nhé?"


Thẩm Ngạn An đứng dưới ánh đèn, trông chẳng khác gì một gã hề bị người ta soi mói, sự nhục nhã và xấu hổ nghiền nát hoàn toàn lòng tự tôn của hắn.


Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, như thể lần đầu tiên nhận ra tôi là ai.


Thật khéo.


Tôi với hắn, thực sự chưa quen nhau được một ngày.


Hệ thống bảo tôi đến để cứu rỗi, đúng là tìm nhầm người rồi.


Bản thân tôi còn đang ngập trong bóng tối, cứu chính mình còn không xong, lấy đâu ra sức mà đi cứu gã nam phụ si tình, ngạo mạn này?


Những lời xì xào trong phòng đấu giá rõ ràng lọt vào tai Thẩm Ngạn An.


Cũng chỉ xoay quanh mấy chữ "ăn bám" và "được bao nuôi" mà thôi.


Kiều Tĩnh cuối cùng cũng không nhịn nổi, đứng bật dậy, giận dữ chất vấn tôi:


"Hứa Hàm Nguyệt, cô dựa vào đâu mà không tặng mảnh đất này cho Ngạn An?"


Tôi hơi nheo mắt, chậm rãi đáp:


"Hay là, cô bỏ ra ba tỷ để giúp anh ta đi?"


Kiều Tĩnh nghẹn lời.


Cứ như thể, chỉ cần nam phụ trầm lặng và cố chấp một chút, thì cả thế giới này đều phải vô điều kiện nâng đỡ hắn vậy.


Nhưng tôi cũng là một kẻ chìm trong bóng tối, cay nghiệt và đầy vết xước.


Vậy tại sao không có ai vô điều kiện giúp đỡ tôi?


Thẩm Ngạn An mang theo vẻ mặt lạnh lùng và u ám, kéo tay Kiều Tĩnh. 


Trước khi rời khỏi buổi đấu giá còn hung hăng ném lại một câu:


"Hứa Hàm Nguyệt, cả đời này, dù cô có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ quay về biệt thự của cô nữa!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo