11
Nam phụ si tình mang theo nữ chính của hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Không còn tôi đứng chắn giữa họ nữa.
Tôi nghĩ, giờ đây Thẩm Ngạn An hẳn đã đạt được mong muốn, sống một cuộc đời huy hoàng mới đúng.
Ba ngày sau khi giành được lô đất, tôi bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp trong trung tâm thương mại.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng lớp vải mềm của bộ sưu tập mới nhất.
Chất liệu này, thực sự có thể xoa dịu những lo lắng trong lòng.
Bất chợt, hệ thống khẽ thở dài trong đầu tôi.
Tôi tinh ý đáp lại:
"Sao thế, mấy hôm nay tôi không phát điên, nên cậu có thời gian rảnh để thở dài rồi à?"
"Nam phụ si tình giờ sống hơi thảm."
Nó chu đáo hiển thị tình cảnh gần đây của Thẩm Ngạn An trước mắt tôi.
Rời khỏi biệt thự, Thẩm Ngạn An đếm số tiền còn lại trong túi, rồi thuê một căn hộ một phòng ngủ ở khu trọ thành phố.
Giữa mùa hè oi bức, căn phòng nhỏ chẳng khác gì cái lồng hấp.
Nhưng hắn lại như một vị tướng thắng trận, ôm chặt nữ chính yêu quý, chân thành nói:
"Tĩnh Tĩnh, cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp."
"Bây giờ anh chỉ thiếu một chút vốn, chỉ cần xoay sở được, chắc chắn anh sẽ khởi nghiệp thành công."
Ở góc khuất ánh mắt hắn, Kiều Tĩnh lộ rõ vẻ chán ghét với không gian chật chội này.
Dù xuất thân bình thường, nhưng cô ta đã từng có một mối tình oanh liệt với nam chính.
Từng sống trong biệt thự xa hoa, ăn ở nhà hàng đắt đỏ nhất, ngủ trong khách sạn có giá hàng chục nghìn mỗi đêm.
Sao có thể cam lòng chui rúc lại vào khu trọ thế này?
Người từng được sư tử yêu thương, sẽ không cam tâm với linh cẩu.
Hệ thống dè dặt mở lời:
"Hay là… chúng ta cứu rỗi một chút đi? Dù sao tôi cũng có KPI đánh giá, nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ bị giảm tỷ lệ hoàn thành cá nhân mất."
12
Lúc này, tôi đang đứng trong phòng thử đồ.
Tay cầm một chiếc khăn lụa mỏng dài.
Nghe hệ thống nói vậy, tôi dứt khoát siết chặt nó quanh cổ.
Vừa trợn trắng mắt, vừa khàn giọng nói:
"Nào, có giỏi thì nói thêm câu nữa cho tôi nghe xem?"
"Tin không? Tôi biểu diễn ngay tại chỗ một màn tự siết cổ mình cho cậu xem đấy?"
Hệ thống hoảng loạn khóc lóc thảm thiết:
"Ký chủ, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?"
Tôi buông khăn lụa ra, đổi giọng bình thản:
"Nhưng mà cậu nói cũng đúng, nam phụ đúng là thảm thật. Dù sao cũng là cảng thành tấc đất tấc vàng, một cái lồng chim ở khu trọ thành phố cũng chẳng hề rẻ."
Hệ thống vỗ tay hoan hô:
"Cô định bắt đầu cứu rỗi nam phụ rồi đúng không?"
Tôi rút điện thoại ra, mở danh bạ tìm WeChat của Thẩm Ngạn An.
Hắn đã rời khỏi biệt thự nhiều ngày, nhưng vẫn chưa xóa liên lạc với tôi.
Ảnh đại diện của hắn vẫn nằm đó trong danh sách bạn bè.
Mỗi ngày, ba lần cập nhật khoảnh khắc.
Mỗi bài đăng đều là khoe khoang bản thân có được tình yêu.
Tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở câu nói hùng hồn của hắn.
Tôi nhấn vào khung trò chuyện, chậm rải gõ một dòng tin nhắn:
【Hi₎ Thẩm Ngạn An.】
13.
Đối phương gần như lập tức hiển thị "đang nhập...".
Chắc hẳn đã xóa đi viết lại rất lâu, một lúc sau mới gửi đến một câu:
【Hứa Hàm Nguyệt, bây giờ cô mới liên lạc với tôi, không thấy quá muộn sao?】
Muộn chỗ nào?
Đòi nợ thì chẳng bao giờ là muộn cả.
Tôi nhíu mày, châm rải gõ:
【Không hề muộn.】
【Số tiền tôi đã chuyển cho anh trong một năm qua, cộng thêm tiền thuê nhà anh ở chỗ tôi, luật sư của tôi đã tổng hợp xong và gửi vào email của anh rồi. Nhớ thanh toán đúng hạn.】
Đối phương bỗng dưng im bặt.
Thậm chí dòng chữ "đang nhập..." cũng biến mất.
Tôi chờ rất lâu, nhưng vẫn không thấy tin nhắn hồi đáp.
Trước đây, Thẩm Ngạn An từng cho rằng việc tôi cho hắn tiền là một sự sỉ nhục.
Bây giờ, khi tôi muốn đòi lại sự sỉ nhục đó, hắn lại ôm chặt nó trong tay, một xu cũng không chịu trả.
Thấy hắn mãi không phản hồi, tôi cố tình gửi thêm một tin nhắn kèm theo cho hắn WeChat của quản gia Lưu.
【Bà Lưu rất thích anh, đối xử với anh như con trai ruột vậy.】
【Bây giờ bà ấy đã bị tôi sa thải rồi, nếu cậu cần thuê giúp việc, cứ liên hệ với bà ấy nhé.】
【Lương tháng tám ngàn, bao ăn ở, lễ tết ba lần lương, đừng quên đấy.】
Vẫn không có hồi âm.
Tôi giơ điện thoại lên trước mặt hệ thống, nhếch môi nói:
【Thấy chưa? Không phải tôi không cứu rỗi hắn, mà là hắn không thèm để ý đến tôi.】
Hệ thống im lặng.
Hoàn toàn câm nín.