Năm tháng cũ vấn vương, một ngày tình tan vỡ - Chương 3

5.


Tề Dã va thẳng vào nhóm người vừa bước vào quán nướng.


Là đồng đội của anh ta.


"Cút ngay! Đừng cản đường!"


Tề Dã bực bội vò đầu, vung chai bia.


Rượu trong chai bắn lên người đi đầu.


Chính là kẻ đã va vào anh ta khi rời khỏi sân đấu.


"Quy định của câu lạc bộ là không được uống rượu tùy tiện, cậu không biết à?"


"Thật sự nghĩ mình có thiên phú hơn người, mắt mọc trên trán chắc?"


"Cậu tưởng mọi người không biết sao? Cậu dựa vào bà chị già lắm tiền chống lưng mới vào được CLB đúng không?"


Toàn thân Tề Dã tỏa ra khí lạnh, cười khẩy.


Anh ta nâng chai bia, đập mạnh xuống góc bàn khiến nó vỡ vụn.


“Mày biết cái quái gì? Tao dựa hơi ai?”


"Tao ký hợp đồng cá cược với câu lạc bộ."


"Nếu trong ba năm không đạt Grand Slam tất cả các giải đấu, tao sẽ hoàn trả toàn bộ lương thưởng."


Người đối diện cười nhạo, đẩy mạnh anh ta vào cửa kính.


Lưng Tề Dã va vào tay nắm cửa, phát ra một tiếng nặng nề.


"Mày nghĩ ai cũng ngu chắc?"


"Bà chị già đó đến CLB tìm cậu bao nhiêu lần rồi!"


Tề Dã tức giận đến điên cuồng, vung chai bia vỡ lên, định ném thẳng vào mặt đối phương.


Lục Dịch Phi lao đến ngăn cản.


Những mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi.


Găm vào mu bàn tay và cánh tay anh ấy.


Một mảnh nhỏ sượt qua mặt tôi, để lại một vết bỏng rát.


Tôi hoảng hốt thét lên một tiếng nhỏ.


Sắc mặt Tề Dã ngay lập tức trở nên trắng bệch khi nhìn thấy tôi và Lục Dịch Phi.


Tôi vội vã lái xe đưa Lục Dịch Phi đến bệnh viện để gắp mảnh vỡ ra.


Tiện thể xử lý vết thương của tôi.


Tề Dã bất ngờ chạy theo, muốn đi cùng.


"Không cần cậu đi."


"Nếu không phải vì cậu, chúng tôi đã chẳng bị thương."


Tôi lạnh giọng bỏ lại câu nói, dìu Lưu Dịch Phi rời đi.


Ngay khi xe bắt đầu lăn bánh, Tề Dã bỗng lao ra trước đầu xe như muốn chết.


Tôi suýt nữa đâm trúng anh ta.


Cú phanh gấp khiến phần xương cụt của tôi đau nhói.


Tề Dã mở cửa xe, ngang nhiên leo vào ngồi xuống, động tác liền mạch.


Tôi tức giận muốn chửi anh ta, đuổi anh ta xuống xe.


Nhưng ngay lúc đó, Lục Dịch Phi nhẹ giọng lên tiếng.


"Y Linh, chuyện này không phải lỗi của Tề Dã, ai mà chẳng có lúc nóng nảy?"


"Em cứ lái xe đi."


Lưu Dịch Phi vẫn còn những mảnh thủy tinh ghim trên tay.


Tôi lười đôi co thêm.


Đạp ga, phóng thẳng đến bệnh viện gần nhất.


6.


Bác sĩ đang gắp những mảnh thủy tinh khỏi tay Lục Dịch Phi trong phòng cấp cứu.


Y tá trong phòng sát trùng giúp tôi khử trùng và băng bó vết thương trên má trái.



Tề Dã vén rèm, bước vào.



"Chuyện hôm nay, xin lỗi. Đã làm liên lụy đến hai người."



Tôi cúi đầu, tập trung chơi game trên điện thoại.


"Chuyện họ nói về bà chị kia... không như em nghĩ..."



Tôi từ tốn ngẩng đầu, liếc anh ta một cái.



"Tôi không nghĩ gì cả. Liên quan gì đến tôi?"



Tề Dã như bị câu nói của tôi đóng đinh tại chỗ.



Môi anh ta khẽ run, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.



Đúng lúc đó, Lưu Dịch Phi vừa được gắp xong mảnh kính, bước vào phòng sát trùng.



Anh ấy đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, tỉ mỉ quan sát vết băng trên má trái.



"Y Linh, hôm nay tròn 10 tháng chúng ta hẹn hò rồi nhỉ?"



Tôi gật đầu.



Lục Dịch Phi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhẫn.



Mở ra là một chiếc nhẫn kim cương Harry Winston.



"Anh đã hỏi giáo sư của em rồi, nếu kết hôn trong thời gian học thạc sĩ cũng không ảnh hưởng gì đến việc tốt nghiệp.



Nhưng nếu em muốn đợi đến khi tốt nghiệp, chúng ta có thể đính hôn trước."



Tôi sững sờ nhìn anh ấy.



Lục Dịch Phi quỳ một gối xuống sàn.



"Hôm nay chúng ta tính là đôi uyên ương sắc màu, cùng nhau bị thương không?"



"Ừm."



Tôi liếc nhìn Tề Dã.



Anh ta cúi thấp đầu, mái tóc lòa xòa che khuất khuôn mặt.



Không nhìn rõ biểu cảm.



Không hiểu sao, tôi lại có một thôi thúc muốn lập tức gật đầu đồng ý với Lưu Dịch Phi.



Dù tôi biết bản thân không yêu anh ấy đủ nhiều.



Nhưng hôn nhân và tình yêu vốn là hai chuyện khác nhau.



Như bị ai đó điều khiển, tôi giơ tay phải ra.



Lục Dịch Phi chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi.



Kích thước vừa vặn đến mức khó tin.



Bạn trai cũ chứng kiến bạn trai hiện tại cầu hôn tôi.



Nghĩ thôi cũng thấy thú vị.



Sau khi chia tay Tề Dã, tôi chưa từng yêu ai khác.



Dù có người theo đuổi, tôi cũng không đáp lại.



Tôi đã từng yêu hết mình, nên khi yêu lại luôn sợ bản thân chịu thiệt.



Cũng lo mình không đủ yêu người khác, sợ làm họ tổn thương.



Ích kỷ mà cũng không ích kỷ, sống như thể hai con người mâu thuẫn trong cùng một thân xác.



Không ngờ lần này lại là một cuộc tình đi thẳng đến hôn nhân.



Khoảnh khắc chiếc nhẫn trượt vào ngón tay, Lưu Dịch Phi ôm chặt lấy tôi.



Tựa đầu lên vai anh ấy, tôi đưa mắt nhìn quanh.



Tề Dã đã rời khỏi phòng từ lúc nào.



Y tá bưng khay dụng cụ sát trùng bước vào.



Lục Dịch Phi đưa tay bị thương ra để y tá băng bó.



Tay còn lại siết chặt bàn tay tôi đang đeo nhẫn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo