Năm tháng cũ vấn vương, một ngày tình tan vỡ - Chương 4

7.


Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út phải, tượng trưng cho sự đính hôn.


Tôi thông báo với bố mẹ và em trai rằng tôi sắp kết hôn.


Suốt 23 năm đầu đời, tôi sống một cách lặng lẽ và cô độc.


Chuyện lớn, chuyện nhỏ đều tự mình lo liệu.


Ngay cả năm đó, suýt mất mạng trong bệnh viện, tôi cũng chỉ có một mình.


Tôi biết dù có nói với họ, họ cũng chẳng bận tâm.


Đột nhiên trở nên nổi bật, vừa học đại học, vừa đính hôn với một thiếu gia nhà giàu.


Ngoài sự kinh ngạc, thái độ của họ đối với tôi cũng dịu đi rất nhiều.


Đặc biệt là khi họ thấy đây chỉ là lễ đính hôn, nhưng Lục Dịch Phi lại hết sức coi trọng.


Khi chúng tôi thử lễ phục, chọn dịch vụ cưới, đặt địa điểm, tôi luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi.


Một ngày nọ, sau khi chốt thiết kế cho địa điểm đính hôn, tôi và Lục Dịch Phi dùng bữa tối dưới ánh nến rồi bắt taxi về ký túc xá đại học.


Nghi vấn của tôi cuối cùng cũng có lời giải.


Bên cạnh một chiếc Porsche màu cam chói mắt, một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào xe.


Là Tề Dã.


Suốt mấy ngày liền, mỗi lần tôi đi taxi về nhà, chiếc xe thể thao này đều đậu bên đường gần ký túc xá.


"Anh làm sao biết tôi ở đây?"


"Ba năm nay, cuộc sống của em thế nào, anh đều biết hết."


"Người theo dõi tôi mấy ngày nay là anh đúng không?"


Tề Dã không đáp, chỉ kéo tôi nhét vào trong xe.


Anh khóa cửa, cúi người cài dây an toàn cho tôi.


Sau đó hạ cửa sổ xe, thả lỏng tay trên khung cửa.


Chiếc xe lăn bánh, đưa tôi đi loanh quanh vô định.


Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những căn biệt thự xa hoa và những khu chung cư cũ kỹ lướt qua tầm mắt.


Hải Thành là một thành phố đầy rẫy sự phân cách như vậy.


Giống như tôi và Tề Dã lúc này.


Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Tề Dã vang lên.


Đây là câu đầu tiên anh nói kể từ khi lên xe.


"Em đồng ý kết hôn với Lục Dịch Phi, là vì yêu anh ta sao?"


Tôi không trả lời.


"Nếu em chỉ muốn rời khỏi nhà họ Tống, thì cũng có thể kết hôn với anh."


Anh mở ngăn bí mật trong xe, lấy ra một hộp nhẫn.


Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương Harry Winston.


Cùng thương hiệu, nhưng khác mẫu mã.


Tôi không nhịn được bật cười.


"Kết hôn? Anh nghĩ tôi vẫn ngây thơ như trước, dễ bị trêu đùa sao?"


"Anh có biết chiếc nhẫn Lục Dịch Phi tặng tôi đắt hơn của anh bao nhiêu lần không?"


Tề Dã đột ngột đạp phanh.


Chiếc Porsche rít lên một tiếng chói tai.


Xe phía sau cũng bấm còi inh ỏi vì tức giận.


Nhân lúc này, tôi nhanh chóng mở khóa cửa, bước nhanh ra lề đường.


Ngoảnh lại, tôi thấy ánh mắt đỏ ngầu của Tề Dã đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.


Tôi giơ tay vẫy chào tạm biệt.


Xe Ferrari của Lục Dịch Phi tôi đã ngồi không ít lần.


Nên tôi càng biết cách mở khóa cửa xe loại này từ ghế phụ.



8


Cho đến những ngày cận kề lễ đính hôn, chiếc Porsche màu cam của Tề Dã vẫn xuất hiện dưới tòa chung cư của tôi mỗi ngày.


Tay của Lục Dịch Phi gần như đã hồi phục hoàn toàn.


Thế nên, ngày nào tôi cũng để anh ấy lái xe đưa tôi về nhà.


Để người trong chiếc Porsche đó có thể tận mắt nhìn thấy chúng tôi cùng nhau lên lầu.


Cuối cùng, chúng tôi quyết định tổ chức một buổi tiệc đính hôn tại biệt thự nhà họ Lục.


Lục Dịch Phi mời cả Tề Dã.


Nhưng suốt buổi tiệc, anh ta chưa từng xuất hiện trong tầm mắt tôi.


Lúc gần kết thúc, Lục Du Du – em gái cùng cha khác mẹ của Lục Dịch Phi – mới chậm rãi xuất hiện.


Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, giọng điệu đầy khinh miệt.


"Loại người như cô mà cũng muốn gả vào nhà họ Lục?"


Âm thanh không lớn, nhưng vòng người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.


Tôi thản nhiên nâng tay, để lộ viên kim cương to như trứng bồ câu trên ngón áp út.


Cô ta tức giận đến mức giáng thẳng một bạt tai vào mặt tôi.


Lục Dịch Phi lập tức ngăn cô ta tiếp tục ra tay.


Lục Du Du giẫm mạnh gót giày cao xuống sàn rồi quay người chạy lên lầu.


Lục Dịch Phi cùng bố mẹ anh ấy vội vàng đuổi theo.


Còn tôi – vị hôn thê này – thì đứng lại dưới lầu, chẳng ai đoái hoài.


Thậm chí, tôi còn chưa từng được nhìn thấy trên lầu trông như thế nào.


[Kết hôn rồi phải sống ở đây, cũng không dễ dàng gì.]


[Nhưng tôi muốn gả đi. Tôi thực sự rất muốn gả cho Lục Dịch Phi.]


[Chỉ cần gả vào nhà họ Lục, tôi có thể thoát khỏi gia đình ruột thịt của mình.]


[Chỉ cần gả vào nhà họ Lục, tôi có thể thoát khỏi Tề Dã.]


Tôi cười khổ, khẽ nhếch môi, rồi bước vào nhà vệ sinh để kiểm tra gương mặt mình.


Cái tát của Lục Du Du vừa vặn giáng vào má trái tôi.


Vết thương trước đó vừa tróc vảy không lâu.


Làn da non vốn đã hồng, giờ lại càng sưng đỏ.


Tôi không khóa cửa nhà vệ sinh.


Tề Dã bước vào theo.


"Không cần cố gắng hòa nhập với cái nhà này."


Tôi không quan tâm đến anh ta, chỉ mở túi lấy hộp phấn ra dặm lên mặt, che đi vết sưng đỏ.


Anh ta vươn tay giật lấy hộp phấn của tôi.


Lửa giận trong tôi bùng lên.


"Liên quan gì đến anh?"


"Anh nghĩ tôi chỉ xứng đáng lăn lộn trong bùn với anh thôi sao?"


Tề Dã nắm lấy tay phải của tôi, thô bạo tháo chiếc nhẫn kim cương.


Anh ta sải hai bước đến buồng vệ sinh.


Tôi lập tức nhận ra ý định của anh ta, vội vàng chạy theo.


Nhưng anh ta nhanh hơn tôi.


Tôi trơ mắt nhìn anh ta ném chiếc nhẫn vào bồn cầu rồi ấn nút xả nước.


"Rào rào" một tiếng, vài triệu nhân dân tệ trôi sạch.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo