15
Cửa thang máy vừa mở ra, tôi liền nhìn thấy cửa căn hộ của mình đang mở.
Một người phụ nữ sang trọng, quý phái dẫn theo hai người đàn ông mặc vest đen.
Họ đang giam giữ bố mẹ và em trai tôi.
Căn hộ của tôi đầy người.
Trực giác mách bảo tôi rằng chuyện Tề Dã trêu chọc tôi đã bị “phú bà” kia phát hiện, nên bà ta bắt cóc người nhà tôi để uy hiếp.
Ánh mắt lạnh nhạt của người phụ nữ kia lướt qua tôi từ đầu đến chân.
Bà ta lên tiếng, nhưng đối tượng lại là Tề Dã.
“Con không phải rất cứng rắn sao? Đến mức ký cả hợp đồng cá cược chỉ để tiếp tục thi đấu?”
Giọng Tề Dã lãnh đạm.
“Tiền vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả đủ.”
“Cả vốn lẫn lãi, bà cứ bảo thư ký tính toán rồi báo lại tôi là được.”
Anh ta mím môi, đôi mắt sắc bén nhìn người phụ nữ đó.
Lúc này, tôi mới nhận ra quan hệ giữa hai người họ không phải như tôi nghĩ.
Ánh mắt hai người đan chặt vào nhau, một sự im lặng kéo dài như cuộc đối đầu không hồi kết.
Tề Dã là người phá vỡ bầu không khí trước.
Nhưng anh ta lại quay sang nói với tôi.
“Cái gọi là ‘phú bà’ mà em nghe thấy trước đó chính là mẹ ruột của tôi.”
“Bà ta và cha tôi đã đoạn tuyệt, bỏ tôi vào cô nhi viện, mặc tôi sống chết.”
“Giờ bà ta liên tục thất bại trong việc thụ tinh nhân tạo, bỗng dưng lại nhớ đến tôi.”
“Tề Dã!”
Giọng người phụ nữ kia lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.
Bàn tay bà ta run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ tát anh ta một cái.
Bà ta đeo rất nhiều trang sức trên tay.
Chiếc nhẫn cẩm thạch xanh đậm cào rách khóe miệng Tề Dã.
Làn da tái nhợt của anh ta dính một vệt đỏ tươi.
Nhìn như một đóa hoa đỏ nở rộ trên chiếc lá xanh biếc.
“Con đừng quên, bây giờ con đang nợ mẹ hàng chục triệu!”
Tề Dã cười nhạt, liếm vệt máu nơi khóe miệng.
Anh ta nhìn tôi, giọng nói khẽ run nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Bà ta muốn kiểm soát tôi.”
“Cố ý mua lại club của tôi.”
“Người khác có thể dựa vào thực lực để giành suất chính thức.”
“Còn tôi, chỉ có ký hợp đồng cá cược mới được lên thi đấu.”
“Nếu không, cả đời này tôi chỉ có thể làm tuyển thủ dự bị.”
Nụ cười của Tề Dã trở nên u ám, đầy tuyệt vọng.
“Như bà mong muốn, tôi không chơi nữa.”
“Tiền hợp đồng, tôi sẽ trả.”
“Từ nay, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Anh ta quay lại nhìn tôi.
“Giải nghệ xong, chúng ta kết hôn.”
Tôi kinh ngạc nhìn Tề Dã, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
16
Phản ứng của tôi trong giây tiếp theo chính là chạy trốn.
"Kết hôn" chỉ là một cái cớ tôi dùng để đẩy lùi sự "dây dưa" của Tề Dã.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta thực sự sẽ cưới tôi.
Trong mắt tôi, đây chẳng qua chỉ là lời nói trong cơn tức giận giữa anh ta và mẹ ruột.
Tôi không muốn một lần nữa trở thành một "công cụ" mà anh ta có thể tùy ý triệu hồi rồi vứt bỏ.
Vừa chạy đến hành lang, bố mẹ và em trai tôi lập tức đuổi theo, mỗi người kéo tôi một bên.
Bố tôi nghiêm giọng trách mắng:
"Con rốt cuộc muốn làm gì?”
“Người ta là đại gia, chịu trách nhiệm rồi, con còn không chịu đồng ý?"
Em trai tôi nhét tay vào túi, cười khinh khỉnh:
"Chị à, em thấy thằng đó cũng thích chị lắm đấy.”
“Không ngờ chị của em cũng có giá như vậy!”
“Ai làm anh rể cũng được, chỉ cần giàu là được!"
Một cơn buồn nôn dâng lên trong tôi. Tôi đẩy họ ra, bước thẳng về phía trước.
Mẹ tôi lập tức ngồi bệt xuống đất, khóc lóc om sòm:
"Con gái không cần mẹ nữa rồi!”
“Bao nhiêu công nuôi lớn, cuối cùng lại nuôi ra một con bạch nhãn lang!"
Giọng bà ấy thu hút sự chú ý của những giáo viên và sinh viên khác trong khu chung cư.
Các phòng xung quanh lần lượt mở cửa, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Tôi tức giận quát lên:
"Mẹ đứng dậy ngay!”
“Mẹ có biết chữ 'mất mặt' viết thế nào không?!"
Tôi kéo bà ta dậy, nhưng mẹ tôi ghé sát tai tôi thì thào:
"Con định bỏ qua cuộc sống sung sướng, kéo cả nhà vào khổ cực sao?”
“Nhà họ Tề chắc chắn sẽ đưa tiền cho chúng ta.”
“Con không được đi!"
Tôi trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
Bỗng nhiên, bà ta xa lạ đến đáng sợ.
"Vì số tiền đó, mẹ định bán con gái mình?”
“Bán cho người đã từng khiến con phải mất con của mình sao?"
Mẹ tôi cười lạnh, giọng điệu đầy lý lẽ:
"Bố con sắp về hưu rồi, mẹ thì là nội trợ.”
“Còn em trai con, nhà cửa, vợ con nó vẫn chưa đâu vào đâu.”
“Không dựa vào con thì chúng ta biết dựa vào ai?"
Tôi vừa định phản bác, bỗng nhận ra bố tôi đã lặng lẽ thò tay vào túi xách của tôi, lấy đi chứng minh thư lúc nào không hay.
Khi con người tuyệt vọng đến cực hạn, thậm chí chỉ muốn bật cười.
Quả nhiên, trong gia đình này, tôi cũng chỉ là một "công cụ".