Năm tháng cũ vấn vương, một ngày tình tan vỡ - Chương 7

13


Trời bắt đầu mưa lất phất.


Nước mưa hòa vào nước mắt trên mặt tôi.


Không còn ai nữa, cuối cùng tôi cũng có thể khóc một trận thật to.


Tôi rẽ vào một con hẻm không tên, ngồi xổm xuống đất.


Mặc cho mưa xối ướt cả người.


Một đôi giày thể thao hàng hiệu xuất hiện trước mắt tôi.


Tôi ngước lên nhìn theo đôi chân ấy.


Là Tề Dã, cũng toàn thân ướt sũng.


Anh ta cởi áo khoác ngoài, phủ lên người tôi.


Rồi ngồi xuống bên cạnh.


Chỉ cần tôi còn một chút sức lực, tôi nhất định sẽ hét vào mặt anh ta một câu: "Cút!"


Nhưng tôi không còn sức nữa rồi.


Chúng tôi cứ thế ngồi trong con hẻm nhỏ, dưới cơn mưa tầm tã.


Sự im lặng và hơi nước lặng lẽ len lỏi giữa hai người.


"Hồ sơ bệnh án đó, là anh điều tra ra rồi đưa cho Lục Du Du đúng không?"


Tôi ngửa đầu, thất thần nhìn lớp rêu bám trên vách tường.


Tề Dã không nói gì.


Mười ngón tay đan vào nhau, chống lên môi.


"Tại sao trước đây em chưa từng nói với tôi chuyện này?"


"Nói với anh thì có ích gì?”


“Nói rồi anh sẽ kết hôn với tôi, sinh đứa bé này ra sao?"


Tề Dã nhất thời cứng họng.


Tôi bật dậy định bỏ đi.


Nhưng ngồi xổm quá lâu, hai chân bắt đầu tê dại.


Tôi chỉ có thể dựa vào tường để đứng vững.


Tề Dã đón lấy chiếc áo khoác rơi xuống, lại khoác lên người tôi, rồi vươn tay định đỡ tôi dậy.


Tôi hất tay anh ta ra.


Anh ta lại cố chấp giữ chặt lấy tôi.


"Anh hại tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?


“Anh có thể buông tha cho tôi được không?!"


Tôi siết chặt cổ áo sơ mi hàng hiệu của anh ta, làm nó nhăn nhúm.


Hơi ẩm từ mưa thấm vào, bốc lên mùi ẩm mốc.


Anh ta ôm lấy tôi, kề sát tai thì thầm.


"Tôi buông tha em, vậy ai buông tha tôi đây?”


“Tống Y Linh, kiếp này chúng ta mãi mãi vướng vào nhau."


"Vướng vào nhau?" Tôi cười lạnh.


"Tề Dã, rốt cuộc anh muốn làm gì?


“Chẳng lẽ anh thật sự định làm như đã nói, kết hôn với tôi sao?"


Tôi nắm lấy cổ áo Tề Dã, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.


Nhưng ánh mắt anh ta bắt đầu né tránh.


Năm đó anh ta chỉ là một tên lưu manh, vẫn còn cái giới game thủ ăn chơi điên cuồng của mình.


Giờ đây, anh ta là ngôi sao eSports đình đám, xung quanh vây kín người mẫu, minh tinh.


Còn có cả những "phú bà" mà đồng đội của anh ta từng nhắc đến.


Anh ta chắc chắn chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với tôi.


Hoặc là với bất cứ ai.


Nhưng anh ta không chịu để tôi đính hôn với người khác.


Tôi cười thê lương.


"Không định kết hôn thì đừng nói gì đến chuyện vướng mắc.”


“Tôi không phải món đồ chơi bị anh chơi chán rồi lại nhét vào đáy rương."


Tôi chống tay vào tường, từng bước một rời khỏi con hẻm.


Tề Dã cúi đầu, không đi theo.


[Quả nhiên, chỉ cần tôi nhắc đến hai chữ "kết hôn", anh ta sẽ lùi thật xa.]


Mưa càng lúc càng lớn.


Vừa vặn che đi tiếng cười lẫn tiếng khóc của tôi.


14


Một chiếc xe Porches màu đen dừng lại ở đầu hẻm.


Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân chạy, trộn lẫn với tiếng mưa đập xuống nền gạch lồi lõm.


Tề Dã bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.


Không để tôi vùng vẫy, anh ta bế bổng tôi lên, nhét thẳng vào trong xe.


Bên trong, máy sưởi bật ở mức tối đa, như một thế giới khác biệt hoàn toàn với cái lạnh ẩm ướt bên ngoài.


Vừa lên xe, điện thoại của Tề Dã liền reo.


Tên người gọi đến hiển thị: [Nhân viên trị liệu của CLB].


“Tề Dã, đừng quên viêm bao gân của cậu. Hôm nay có buổi trị liệu bốn tiếng đấy.”


Giọng khàn khàn của anh ta vang lên.


“Xin lỗi, hôm nay tôi không đến được.


Tôi định giải nghệ rồi.”


Bên kia điện thoại im lặng một lúc.


Tề Dã cúp máy, nghiêng người nhìn tôi.


“Tôi không thể hoàn thành giấc mơ của mình nữa rồi.”


Tôi chỉ cảm thấy nực cười.


“Giấc mơ của anh, bây giờ còn liên quan gì đến tôi?”


“Anh giải nghệ hay không, không cần nói với tôi.”


Tề Dã ngừng lại một chút, như muốn nói gì đó.


Nhưng xe nhanh chóng dừng lại trước cửa căn hộ.


Tôi lập tức mở cửa xe, chạy thẳng vào sảnh chung cư.


Thang máy đang ở tầng một.


Tôi vội vã bước vào, điên cuồng bấm nút đóng cửa.


Dự định chờ cửa đóng lại rồi mới ấn số tầng.


Nhưng vẫn không nhanh bằng Tề Dã.


Anh ta đưa tay chặn cửa thang máy, bước vào trong.


Bấm thẳng số tầng căn hộ của tôi.


“Chạy gấp vậy làm gì? Tôi còn chưa nói xong.”


“Hơn nữa, em ở tầng mấy, phòng nào, tôi đều biết.”


“Tề Dã, tôi không hiểu nổi thế giới của anh.”


“Hành hạ tôi khiến anh vui vẻ lắm sao?”


Tề Dã nhếch môi cười, từng bước áp sát.


Tôi dần lùi về sau, cho đến khi lưng chạm vào vách thang máy.


Anh ta vây tôi vào một góc, nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trước trán tôi.


Ngón tay nâng cằm tôi lên, đặt một nụ hôn dịu dàng nơi khóe môi.


“Rõ ràng là em đang hành hạ tôi.”


“Nhưng chỉ cần em còn ở trước mặt tôi là được.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo