Hương thơm vấn vít trong không khí.
Giọng nói của Thẩm Lộ Châu, tan vào trong gió.
"Vì tên của cậu."
Tôi không nghe rõ lắm, "Vì cái gì?"
Thẩm Lộ Châu không trả lời, chỉ mỉm cười.
Thế nên, tôi cũng bật cười theo.
10 .
Mặt trời lặn dần về phía Tây.
Quảng trường trung tâm chật kín người.
Nghe nói khi trời tối, sẽ có một màn pháo hoa rực rỡ.
Tôi chọn một vị trí có tầm nhìn tuyệt đẹp, kéo Thẩm Lộ Châu ngồi xuống bãi đất.
Màn đêm buông xuống.
Ánh hoàng hôn rực rỡ dần bị sắc đen thay thế.
Tiếng người rộn ràng khắp nơi, hòa lẫn với làn gió nhẹ và tiếng côn trùng rả rích, tạo nên một đêm hè náo nhiệt.
Tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Phi.
Cô ấy khóc nức nở trong điện thoại:
"Y Y, cậu có thể tha thứ cho tớ không? Tớ biết tớ có lỗi với cậu. Chỉ cần cậu chưa tha thứ, tớ sẽ không quay lại với Trần Ký. Được không?"
So với cơn giận dữ khi biết mình bị bạn thân phản bội, tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Cậu đang dùng đạo đức để ép buộc tôi à?"
"Nếu tôi không đồng ý, thì tôi chính là tội nhân khiến cậu yêu mà không được đáp lại, là tôi ích kỷ, phải không?"
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng nức nở của Lâm Phi.
Cô ấy thực sự nghĩ như vậy.
Tôi cười nhạt, giọng đầy mỏi mệt:
"Lâm Phi, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi."
"Cậu thích thì cho cậu đấy."
"Nhưng cậu không nên lừa gạt tôi."
"Điều này, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ. Cậu hiểu chứ?"
Cúp máy, Thẩm Lộ Châu đưa cho tôi một múi cam đã bóc sẵn.
"Bắt đầu rồi."
Cùng với âm nhạc vang lên, một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm.
Tòa lâu đài sừng sững giữa hoàng hôn.
Lộng lẫy vô cùng.
Mối tình đơn phương kéo dài bảy năm, chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi, cuối cùng cũng khép lại trong đêm nay.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lộ Châu cũng vừa cúi xuống nhìn tôi.
Trên trán anh dính một chiếc lá cây.
Xung quanh tiếng người ồn ào, âm nhạc vang dội.
Lúc này tôi có nói gì, chắc anh cũng không nghe thấy.
Thế nên tôi chỉ tay lên trán mình.
Thẩm Lộ Châu sững người.
Khi âm nhạc dần đến hồi kết, mười mấy chùm pháo hoa bay vút lên bầu trời.
BÙM!
Giữa ánh sáng rực rỡ tràn ngập, Thẩm Lộ Châu cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Một cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa từ trán ra khắp cơ thể.
Khiến tôi như bị đóng băng tại chỗ.
Màn đêm dần tối lại.
Những chiếc đèn đường bật sáng.
Từ xa, tiếng nhạc vui tươi của vòng quay ngựa gỗ vọng lại.
Mọi người xung quanh lần lượt đứng dậy.
Chỉ có tôi và Thẩm Lộ Châu vẫn chưa động đậy.
"... Có phải Trần Ký đang đứng phía sau không?"
Tôi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Lộ Châu, cúi đầu, không dám cử động.
Anh cười khẽ: "Không có."
Tim tôi chợt thắt lại.
"Vậy tại sao cậu—"
"Nếu cậu ta không ở đây, thì tôi không thể hôn cậu sao?"
…
11
Khi Thẩm Lộ Châu đi mua kem, tôi ngồi bất an trên băng ghế dài gần đó.
Thú thật, tôi chưa từng yêu ai.
Khoảng cách gần nhất với con trai, chỉ là khi Trần Ký giảng bài cho tôi, đầu gối và tay vô tình chạm vào nhau.
Những chuyện tối nay, thực sự quá sức đối với tôi.
Tôi cúi đầu, lên mạng đăng bài hỏi cách xử lý tình huống này.
Bỗng có người đứng chắn trước mặt tôi.
"Hai người thật sự ở bên nhau rồi à?"
Giọng Trần Ký trầm xuống.
Đây là dấu hiệu anh ta sắp nổi giận.
"Liên quan gì đến cậu?"
"Sao lại không liên quan? Bố mẹ cậu biết cậu đến tìm tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu."
Thấy tôi không trả lời, anh ta thở dài:
"Y Y, đừng bướng bỉnh nữa được không? Không phải ai cũng có thể yêu đương đâu. Nghe lời, quay về đi."