Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm:
"Tôi biết không phải ai cũng có thể. Nhưng Thẩm Lộ Châu không phải 'ai đó'."
Sắc mặt Trần Ký trầm xuống.
"Nhưng rõ ràng cậu—"
Tôi nhìn thấy sự không cam tâm trong mắt anh ta.
Liền hỏi lại:
"Tôi rõ ràng làm sao?"
"Rõ ràng thích cậu bảy năm, nhưng bây giờ lại thích người khác. Cậu thấy không nên đúng không?"
Lần đầu tiên, tôi nói thẳng với Trần Ký.
Gương mặt anh ta cứng đờ.
Môi mím chặt, không nói nên lời.
Tôi đứng dậy:
"Vậy cậu nghĩ tôi nên thế nào? Thấy cậu ở bên Lâm Phi, thì phải ủ rũ rời đi trong sự chán ghét của cậu à?"
Trần Ký gượng gạo đáp:
"Không phải."
"Y Y, nếu cậu học cao học ở đây, tôi có thể cân nhắc ở bên cậu."
Tôi cười.
Anh ta thừa biết chuyên ngành của tôi sẽ phát triển tốt hơn ở miền Bắc.
"Còn Lâm Phi? Cậu có tình cảm với cô ấy không?"
Trần Ký hỏi ngược lại:
"Cậu nghĩ sao? Nếu thích cô ấy, tôi đã sớm theo đuổi, cần gì chờ đến ngày cậu đến đây?"
Nói xong, anh ta mong chờ tôi cảm động.
Nhưng tôi chỉ giơ tay, giáng một cái tát lên mặt anh ta.
Trần Ký sững sờ, ôm má:
"Y Y—cậu—"
BỐP!
Lại thêm một cái tát.
Đang chuẩn bị đánh cái thứ ba, Lâm Phi đột nhiên chạy đến chắn trước mặt anh ta, co rúm lại, giọng run rẩy:
"Y Y... cậu đánh đủ chưa?"
"Anh ấy là bạn trai tớ, cậu có tư cách gì mà đánh anh ấy?"
Tôi nhìn hai người trước mặt, bỗng thấy buồn cười.
Lâm Phi chắc chắn nghe thấy hết cuộc đối thoại của tôi và Trần Ký.
Cũng biết một nửa cái tát là tôi đánh thay cho cô ấy.
Vậy mà cô ấy lại chọn bảo vệ Trần Ký.
"Phi Phi," lần đầu tiên từ hôm đó tôi gọi lại biệt danh của cô ấy, "trước đây, tôi luôn thắc mắc, một người đàn ông có gì đáng để chia rẽ chúng ta. Bây giờ tớ đã hiểu. Vì cậu xứng đáng với anh ta."
Nói xong, tôi giáng thêm một cái tát vào mặt Lâm Phi.
"Giữ chặt người đàn ông của cậu đi. Đừng bao giờ chia tay."
…
12
Ra khỏi khu vui chơi, tôi mới nhớ ra hình như mình quên mất Thẩm Lộ Châu.
Tôi gọi điện cho anh.
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Tôi hơi ngại: "Xin lỗi, lúc nãy gặp chút chuyện, quên mất cậu."
Anh bật cười:
"Tôi thấy rồi. Mấy cái tát đó đánh đã lắm."
Tôi ngồi lên bồn hoa ven đường, đá đá mấy viên sỏi nhỏ.
"Năm nay tôi sẽ trở lại Bắc Kinh."
Thẩm Lộ Châu: "Ừm?"
"Chuyên ngành của tôi phát triển ở miền Bắc tốt hơn…"
Thực ra, Trần Ký nói đúng.
Yêu xa rất khó.
Chưa kể, tôi và Thẩm Lộ Châu còn chưa chính thức là người yêu.
"Y Y, ngẩng đầu đi."
Tôi ngước lên, thấy anh đứng dưới ánh đèn đường, tay cầm một cây kem, mỉm cười nhìn tôi.
Tim tôi như bị ai đó siết chặt.
Sau đó, nó đập liên hồi.
Thẩm Lộ Châu cất giọng dịu dàng, át đi tiếng gió:
Đổi xưng hô nhe
"Anh thích em."
"Sang năm, anh sẽ thi vào Bắc Kinh."
"Nên em đừng lo."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Một vị ngọt không rõ từ từ lan tỏa trong lòng.
Anh cười:
"Vốn định đợi thêm một thời gian, sợ em chưa sẵn sàng."
"Nhưng giờ có vẻ, không tỏ tình không được rồi."
Tôi đỏ mặt, quay đi thì thầm:
"Em không ép anh rời khỏi đây…"
"Ừ, không ép. Anh tự nguyện."
Anh nắm tay tôi, tránh khỏi đám đông trước cổng.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu.
Về tương lai, về những ước mơ.
Đến khi về dưới nhà dì Trần, vẫn chưa muốn rời đi.
Trước khi chia tay, tôi vẫn dặn:
"Thẩm Lộ Châu, đừng thay đổi cuộc đời mình chỉ vì em."
Gió dần lặng.
Ngọn đèn xoáy sắc màu trước tiệm cắt tóc quay đến chóng mặt.
Anh gật đầu:
"Yên tâm, không đâu.”
13
Sau đó, tôi trở về Bắc Kinh.
Bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cao học.
Chớp mắt đã đến Trung Thu.
Thẩm Lộ Châu bận rộn nộp đơn thi cao học, không có thời gian về nhà, tôi ở Bắc Kinh cũng bận tối mắt tối mũi.
Không có cơ hội gặp mặt anh ấy.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gặp được nữa.
Chiều tối hôm đó, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Lộ Châu.
"Anh đang ở sân bay."
Tôi ngẩn người, "Sân bay nào?"
"Sân bay Bắc Kinh."
Bắc Kinh mấy ngày trước vừa mưa, hôm nay vừa hửng nắng, cái nóng khô rát bao trùm không khí, nhưng không thể dập tắt sự xao động trong lòng tôi.
Tôi vội vàng mặc quần áo, "Em đi đón anh."
"Không cần đâu." Thẩm Lộ Châu nói, "Em ngoan ngoãn ở trường đợi anh."
Bạn cùng phòng từ lâu đã nghe nói về những chuyện tôi từng trải, nhao nhao đòi đi xem Thẩm Lộ Châu.
Thế là vào lúc hoàng hôn khi mặt trời vừa khuất sau đường chân trời, Thẩm Lộ Châu ôm một bó hoa tươi, dưới ánh mắt soi mói của bạn cùng phòng, tách khỏi đám đông đi về phía tôi.
Trưởng phòng trừng mắt, "Má ơi, đẹp trai quá, tất cả mọi người! Rút lui! Để thời gian riêng tư cho đôi tình nhân!"
Cô ấy hét câu này khá to.
Thẩm Lộ Châu từ xa đã nghe thấy, bật cười.
Tôi ngại ngùng sờ mũi, "Anh đừng để ý, bình thường họ thích trêu đùa thôi."
Thẩm Lộ Châu ừ một tiếng, đưa hoa cho tôi, rồi cúi xuống, hôn lên môi tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Đây là cổng trường đấy!
Phía sau có phải là thầy cô trường của Thẩm Lộ Châu không?