Nhấn Chìm - 12

Sau bao nhiêu năm thanh mai trúc mã, bà ấy quay lại với tình cũ, bị hắn xúi giục bỏ chồng bỏ con.
 
Nhưng sau khi nhận được số tiền khi ly hôn, gã đàn ông đó lại một lần nữa vứt bỏ bà ấy.
 
Tuyệt vọng cùng cực, mẹ tôi đã chọn cách tự sát.
Mọi chuyện chẳng hề liên quan đến người phụ nữ kia hay Trình Nặc.
 
Nhưng khi nhận ra điều đó, tôi đã hủy hoại mất một cô gái rồi.
 
“Thứ này trông đáng sợ thật đấy, vậy mà cậu vẫn để nó ở đầu giường à? Mình nhớ trước đây cậu từng nói, ước mơ của cậu là trở thành bác sĩ phẫu thuật đúng không? Vì bà ngoại cậu mất do thất bại trong ca mổ, bà ấy là người thương cậu nhất mà.”
 
Lúc ấy tôi đứng ngay ngoài cửa.
 
Trình Nặc im lặng rất lâu.
 
Dường như chẳng có cảm xúc gì.
 
Nhưng khi bạn cô ấy rời đi, cô ấy lại co người trên ghế sofa, khóc nức nở.
 
Bờ vai gầy yếu run lên từng đợt, tiếng khóc nghẹn ngào, đè nén.
 
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như có một bàn tay bóp chặt lấy tim mình, đau đớn đến run rẩy.
 
Những ngày tháng hỗn loạn ấy, tôi cứ tùy tiện buông thả sự oán hận, không hề nghĩ đến hậu quả.
 
Đột nhiên tôi nhận ra rằng, tôi đã tự tay phá hủy tương lai và ước mơ của một cô gái.
 
Tôi cũng đã phá hủy cả sức khỏe của cô ấy.
 
Cảm giác như có một sợi xích nặng nề khóa chặt lấy người tôi, đè đến mức tôi không thở nổi.
 
Kể từ hôm đó, tôi không thể kiềm chế mà dõi theo cô ấy.
 
Quan sát từng hành động, từng cảm xúc của cô ấy.
 
Tôi nghĩ, tôi phải đối xử tốt với cô ấy.
 
Như vậy, tôi sẽ không còn thấy dằn vặt nữa.
 
Theo thời gian, trong sự áy náy ấy, dần dần nảy sinh một cảm giác khác.
 
Tôi trở nên nhạy cảm với từng niềm vui, nỗi buồn của cô ấy.
 
Cảm xúc của cô ấy thậm chí có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
 
Tôi bắt đầu chú ý đến đôi môi nhạt màu của cô ấy, đến đường nét thanh tú trên gương mặt.
 
Nhìn thoáng qua có vẻ bình thường, nhưng càng nhìn lâu lại càng thấy đẹp.
 
Hôm đó tôi đã nói dối.
 
Cô ấy chẳng hề xấu chút nào.
 
Tôi thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng đặc biệt từ người cô ấy, khiến tim tôi đập loạn nhịp.
 
Tôi muốn biết liệu có ai khác cảm nhận được điều này không.
 
Vậy nên tôi giả vờ vô tình hỏi bạn cùng bàn của cô ấy: “Cậu ấy có xịt nước hoa không? Sao mùi thơm quá vậy, thơm đến nồng nặc.”
 
Bạn cùng bàn ngơ ngác lắc đầu: “Không có đâu, mình thấy bình thường mà, đâu có ngửi thấy mùi gì.”
 
Thì ra, chỉ có tôi mới ngửi thấy mùi hương ấy.
Sự áy náy phức tạp ấy tựa như một hạt giống cắm rễ trong tim tôi.
 
Sự rung động đầu đời cứ thế dần dần chiếm trọn trái tim tôi.
 
Nhưng Trình Nặc vẫn luôn hờ hững.
 
Tôi nghĩ, cô ấy hận tôi.
 
Nhưng ngay cả hận, cô ấy cũng rất thản nhiên.
Đôi lúc, tôi lại nhớ đến ngày hôm đó, khi cô ấy nhặt chiếc kéo lên lao về phía tôi, ánh mắt tuyệt vọng mà sắc lạnh.
 
Cô ấy muốn tôi trả lại một con mắt cho cô ấy.
Giây phút ấy, trong lòng tôi dấy lên một nỗi sợ hãi.
 
Nhưng từ hôm đó trở đi, cô ấy không còn thể hiện sự oán hận dữ dội đó nữa.
 
Cô ấy chấp nhận sự khuyên nhủ của mọi người.
“Mẹ rất khổ tâm, mẹ rất yêu con.”
 
“Vậy nên, hãy thấu hiểu cho mẹ, đừng phá hủy cuộc sống khó khăn lắm mới có được này.”
 
“Phải biết ngoan ngoãn, phải biết cảm ơn, phải hiểu lòng người lớn.”
 
Cứ như thể chỉ cần cô ấy chấp nhận, mọi người sẽ có được một cái kết viên mãn.
 
Năm cô ấy thi đại học, mẹ cô ấy bị chẩn đoán ung thư tuyến giáp.
 
Bà ấy nói với Trình Nặc về chuyện của ba mẹ tôi.
 
“Người nó hận là mẹ, người thật sự nợ con là mẹ.”
 
“Hiểu lầm được hóa giải là tốt rồi, nó thật sự đã cố gắng bù đắp cho con. Những gì nó làm trong hai năm qua, mẹ đều thấy cả.”
 
“Mẹ bị bệnh phải nhờ chú Diệp giúp đỡ, chuyện học của con cũng phải nhờ chú ấy. Ông ấy rất vất vả.”
 
“Chỉ khi con sống tốt, mẹ mới an lòng.”
 
“Con phải nhớ kỹ, chúng ta là một gia đình.”
 
Tôi lạnh lùng quan sát mọi chuyện.
 
Thản nhiên tận hưởng sự thỏa hiệp và ngoan ngoãn của Trình Nặc.
 
Vậy nên, sau khi cô ấy chết, khi nhìn lại mọi thứ từ góc độ của cô ấy, tôi mới nhận ra—
 
Đó hoàn toàn là một sự bắt nạt đội lốt tình yêu.
Tôi chính tay giết chết Trình Nặc.
 
Trong suốt mười năm, tôi đã giết chết cô ấy từng chút một.
 
Chỉ khi ở bên người con gái đó, trong mắt cô ấy mới ánh lên chút sức sống.
 
Tôi muốn cô ấy kết bạn nhiều hơn, nhưng người đó căn bản không giống một cô gái.
 
Cô ta rốt cuộc có mục đích gì?
 
Cô gái mà tôi luôn cẩn thận bảo vệ, thế mà Nhan Ngữ lại dẫn cô ấy đi đua xe, nhảy bungee, chơi dù lượn, tham gia đủ loại trò chơi mạo hiểm.
 
Xem nhẹ mạng sống như vậy, vậy mà cô ấy lại vui vẻ hưởng thụ.
 
Ngày tôi quyết định cầu hôn, tôi đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, hồi hộp hẹn cô ấy đến.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo