“Nó bị làm sao thế?”
“Mù rồi à?”
Chữ “mù” ấy chạm đến dây thần kinh của tôi, khiến tôi hoảng sợ chưa từng có.
“Kệ nó đi, chúng ta đi thôi?”
Diệp Trì hơi ngừng lại rồi nhẹ giọng: “Ừ.”
Sau đó, tất cả mọi người đều đứng ra giải thích thay cho Diệp Trì rằng hắn không cố ý.
Nhưng trước đó tôi đã nghe thấy đoạn trò chuyện của hắn và bạn mình.
“Người lớn nói cái này có thể chiếu mù mắt đấy, không biết thật không, thử xem?”
“Vậy thì dùng con nhỏ em gái tiện nghi nhà mày đi, mày ghét nó mà.”
Diệp Trì cười cười: “Được thôi.”
Rõ ràng biết hậu quả.
Nhưng hắn vẫn làm.
Tôi đã luôn muốn hỏi hắn.
“Tôi thực sự đáng ghét đến vậy sao?”
“Thực sự đáng ghê tởm đến mức đó sao?”
“Khiến anh không tiếc hủy hoại tôi, nhục mạ tôi ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy?”
Và lần này, tôi thực sự đã hỏi thành lời.
Sắc mặt Diệp Trì bỗng chốc đông cứng lại, ngây ra nhìn tôi đầy mất hồn, không nói nổi một câu.
“Nặc Nặc, con mau qua đây được không?”
Mẹ tôi ôm ngực, khẩn cầu: “Con không muốn kết hôn với Diệp Trì, mẹ sẽ không ép con nữa…”
Tôi chợt nhớ ra.
Ngày mai là ngày cưới của tôi và Diệp Trì.
Tại sao vậy?
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi có thể quên đi những tổn thương hắn đã gây ra?
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ?
Tất cả mọi người đều nói rằng Diệp Trì đối xử với tôi rất tốt, nhưng cuộc đời tôi vốn dĩ không nên như thế này.
Tôi vốn không đáng phải chịu đựng những điều này, vốn không nên bị trầm cảm, vốn không nên là một kẻ mù lòa.
Từng có lúc.
Tôi cũng muốn tự lừa mình rằng tôi đã yêu Diệp Trì.
Tôi và hắn có thể giống như những câu chuyện ngôn tình tôi đọc thuở bé, có tổn thương, có hiểu lầm, có trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đến bên nhau.
Khi đó, mọi đau đớn tôi từng chịu đựng dường như đều có ý nghĩa, mọi hành vi tàn nhẫn đều có thể bị xóa bỏ bằng câu “Anh yêu em.”
Những đau khổ, những tội lỗi khi khoác lên lớp vỏ của tình yêu bỗng trở thành điều lãng mạn.
Nhưng rốt cuộc tôi không thể tự huyễn hoặc bản thân thành nữ chính ngôn tình.
Tình yêu của hắn không thể bù đắp những gì tôi đã mất.
Tôi vẫn đầy vết thương, vẫn không thể thoát khỏi khổ đau.
Mẹ tôi như muốn lao đến, nhưng bị Diệp Trì giữ lại.
Gió trên sân thượng thổi mạnh quá.
Khiến tôi nghe không rõ giọng mình.
“Mẹ à, trước đây mẹ từng nói, nếu không có con, mẹ đã sớm ly hôn với ba rồi.”
“Nếu không phải vì mang thai con, mẹ đã có thể có một tương lai tốt hơn.”
“Nên con cũng thường nghĩ, giá như con chưa từng xuất hiện thì tốt biết bao.”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm.
“Giờ mẹ và chú Diệp đã có một đứa con khác.”
“Em ấy chắc chắn sẽ không khiến mẹ phiền lòng, cũng không làm mẹ đau khổ như con.”
“Mẹ à, nếu có kiếp sau, đừng làm mẹ của con nữa.”
Mẹ tôi bật khóc, nước mắt tuôn rơi: “Nặc Nặc, mẹ sai rồi… Cầu xin con, hãy qua đây… Mẹ không cần ai khác, mẹ chỉ cần con…”
Sắc mặt Diệp Trì tái nhợt, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Hắn từng bước, từng bước tiến về phía tôi.
“Nếu em muốn nhảy, anh sẽ đi cùng em.”
Tôi không hiểu hắn đang nói gì.
Tôi không muốn cứ mãi sống trong mơ hồ, không muốn mỗi ngày đều chìm trong cơn mê man.
Tôi chỉ là muốn ra ngoài hít thở chút không khí, nhìn ngắm bầu trời đêm, cảm nhận làn gió của thành phố.
Tôi chỉ là… nhớ Nhan Ngữ thôi.
Thật sự, thật sự rất nhớ cô ấy.
Những ngày không có cô ấy, tôi sống thật khổ sở.
Như một con thuyền nhỏ đơn độc trôi dạt giữa đại dương, mất đi người mà nó muốn bảo vệ và chở che.
Trước khi rơi xuống.
Tôi nhìn thấy Diệp Trì lao về phía tôi, bất chấp tất cả mà vươn tay ra cố bắt lấy tôi.
Ánh mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng.
Xin lỗi.
Đầu tớ choáng quá nên mới không đứng vững.
Tớ không cố ý ngã xuống đâu.
Nhan Ngữ à, đừng giận nhé.
Đừng trách tớ.
Tớ đã cố gắng rồi.
Phiên Ngoại: Diệp Trì
Năm mười lăm tuổi, ba mẹ tôi ly hôn.
Không lâu sau, mẹ tôi tự sát, còn ba tôi thì đưa về một người phụ nữ khác.
Bà ta có một cô con gái nhỏ hơn tôi một tuổi, tên là Trình Nặc.
Cô ấy cẩn thận lấy lòng tôi, chiều theo ý tôi.
Giống hệt mẹ cô ấy.
Khiến tôi ngán ngẩm, chán ghét.
Tôi nghĩ ra rất nhiều cách để bắt nạt cô ấy, ban đầu, cô ấy sẽ tức giận, sẽ phản kháng, dù biết rằng chống cự cũng chẳng mang lại kết quả tốt đẹp, nhưng dần dần, cô ấy trở nên yếu đuối hơn.
Dù bị bọn tôi xé nát vở bài tập, giẫm đạp lên, cô ấy cũng chỉ lặng lẽ nhìn, không còn hét lên tố cáo hành vi của chúng tôi với giáo viên nữa.
Điều đó chỉ càng khiến tôi muốn bắt nạt cô ấy nhiều hơn.
Con gái của kẻ thứ ba.
Đáng đời thôi.
Tôi vẫn luôn cho rằng chính sự xuất hiện của mẹ cô ấy đã khiến gia đình tôi tan vỡ, khiến mẹ tôi trầm cảm, suy sụp, rồi tự sát.
Tôi hận bà ta.
Và con gái bà ta cũng chẳng thể nào là người tốt được.
Mãi sau này tôi mới biết.
Chính mẹ tôi mới là người phản bội ba trước.