Nhấn Chìm - 2

Hắn giả vờ rất giỏi, cho đến khi ba hắn ra ngoài vì có việc đột xuất, còn mẹ tôi thì vào bếp.
 
Hắn nằm trên sofa gọi video với bạn, không biết nói đến chuyện gì, bỗng nhếch môi:
 
“Con gái của kẻ thứ ba, xấu thấy mẹ luôn.”
 
Hắn lật màn hình điện thoại về phía tôi, hỏi người bên kia:
 
“Có phải không?”
 
Tôi vội vàng quay mặt đi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười lớn từ bên kia điện thoại:
 
“Phải, phải, xấu kinh khủng, mày thật xui xẻo.”
 
“Ban đầu tao còn nghĩ, nếu nó đẹp một chút tao sẽ đối xử tốt với nó. Nhưng giờ xem ra, chẳng cần thiết nữa.”
 
Diệp Trì tựa lưng vào sofa, hờ hững liếc nhìn tôi.
 
Mặt tôi đỏ bừng, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ và sợ hãi, chỉ biết cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.
 
Trước khi đến đây mẹ đã dặn đi dặn lại tôi phải ngoan ngoãn, lễ phép, nghe lời, như vậy chú sẽ thích tôi.
 
Nhưng mẹ chưa từng nói, nếu bị bắt nạt, tôi phải làm gì.
 
Diệp Trì nói được làm được.
 
Sau khi tôi chuyển đến trường của hắn, hắn đã thực hiện hàng loạt hình phạt và trả đũa dành cho “con gái của kẻ thứ ba”.
 
Tôi từng ôm hy vọng cầu xin mẹ giúp đỡ, nhưng bà chỉ rơi nước mắt và nói:
 
“Tại sao con không thể hòa thuận với Diệp Trì?”
 
Diệp Trì đặt bát cháo lên bàn, cúi người chạm nhẹ vào má tôi, mỉm cười:
 
“Nhìn anh kiểu gì vậy? Cảm động đến mức không nói nên lời à?”
 
Những chuyện đó, dường như hắn đã quên mất rồi.
 
Ban đêm, tôi lại tỉnh giấc vào đúng khung giờ quen thuộc.
 
Nhìn Diệp Trì đang ngủ say bên cạnh, tôi bật đèn ngủ, mò mẫm vào nhà vệ sinh.
 
Lúc đi ra, tôi thấy hắn đứng ngay cửa, mắt còn vương vẻ ngái ngủ.
 
“Sao lại tỉnh rồi?”
 
Tôi hỏi.
 
Giọng hắn bình thản, ôn hòa:
 
“Sợ em vấp ngã, ra xem một chút.”
 
Hắn bước tới nắm lấy tay tôi:
 
“Đi thôi, về ngủ tiếp nào.”
 
Hắn biết mắt tôi rất kém, đặc biệt là vào ban đêm.
 
Những năm qua Diệp Trì đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức mẹ tôi còn nói rằng, tính tôi kỳ quặc, mắt lại có vấn đề, nếu là người khác chắc chắn sẽ chê bai, may mà Diệp Trì không bận tâm.
 
Nhưng chính mắt tôi là do hắn dùng bút laser chiếu mù.
 
5.
 
Tôi không hiểu, một người từng căm ghét tôi đến vậy, tại sao lại có thể quan tâm đến tôi?
 
Năm tôi mười bốn tuổi, mắt trái bị mù vĩnh viễn.
 
Nhưng tất cả mọi người đều đứng về phía kẻ gây ra chuyện đó.
 
Tôi chật vật bò dậy khỏi mặt đất, cầm lấy cây kéo tiến về phía Diệp Trì:
 
“Không cho tôi báo cảnh sát? Vậy thì để mắt của anh bù cho tôi đi.”
 
Tôi không hiểu chuyện này có gì là bất công.
 
Bọn họ không cho tôi báo cảnh sát, tôi lén lút đến đồn, vậy mà họ lại trách tôi sai, nói tôi là con nít bịa chuyện, dễ dàng lừa được cảnh sát.
 
Tôi có thể không bắt hắn ngồi tù.
 
Tôi chỉ cần đâm mù một con mắt của hắn là đủ.
 
Nhưng mẹ tôi lao tới, giật lấy cây kéo trong tay tôi, dáng vẻ hoảng loạn đến mức như phát điên, còn hơn cả lúc bà biết tôi bị Diệp Trì làm mù mắt.
 
Nhìn vào, ai cũng tưởng Diệp Trì mới là con ruột của bà ấy.
 
“Nặc Nặc, đừng làm bậy…”
 
Mẹ hoảng loạn túm lấy tay tôi.
 
Gia đình ruột thịt của tôi không hạnh phúc.
 
Ba tôi nghiện rượu, thường xuyên đánh mẹ tôi.
 
Tôi ngăn cản, ông ta liền đánh cả tôi.
 
Sau đó bọn họ ly hôn, mẹ tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi ông ta.
 
Hôm từ cục dân chính trở về, bà khóc òa, ôm chặt lấy tôi:
 
“Mẹ sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Mẹ con mình sẽ nương tựa nhau mà sống, mẹ sẽ làm việc chăm chỉ bảo vệ con, không để con chịu khổ.”
 
Tôi mong mẹ hạnh phúc.
 
Mong bà không phải vất vả như thế nữa.
 
Vậy nên khi bà tái hôn, tôi không phản đối.
 
Tôi ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ có một gia đình.
 
Một người cha hiền hòa, một người anh ấm áp.
 
Nhưng bây giờ thì sao?
 
Mẹ tôi đứng chắn trước mặt tôi, dốc toàn lực bảo vệ kẻ đã làm hại tôi.
 
Diệp Trì đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn tôi.
 
Như thể đang nhìn một con hề phát điên.
 
Hắn lạnh nhạt nói:
 
“Chỉ chiếu có vài giây thôi, sao tôi biết cô sẽ bị mù?”
 
Khi tuyệt vọng đến tột cùng, con người ta lại trở nên bình tĩnh.
 
Không ai quan tâm đến cảm xúc của tôi.
 
Không ai quan tâm đến tương lai của tôi, cuộc đời của tôi sẽ ra sao.
 
Mọi sự giãy giụa, gào thét, khóc lóc đều trở nên vô nghĩa trước sự thờ ơ của người lớn và sự cố ý bảo vệ dành cho kẻ gây tội.
 
Đến tận cuối cùng, Diệp Trì cũng không nói một lời xin lỗi.
 
Tôi bị tịch thu điện thoại, máy tính, bị nhốt trong phòng, không được liên lạc với bên ngoài.
 
Bọn họ nói đó là để tôi tĩnh dưỡng, tránh bị kích thích.
 
Mỗi đêm mẹ tôi đều nhồi nhét vào đầu tôi rằng bà vất vả thế nào, rằng ba của Diệp Trì đối xử với bà tốt hơn ba ruột tôi ra sao.
 
Bà nói Diệp Trì còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, bảo tôi tha thứ cho hắn.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo