Bà còn nói, ba của Diệp Trì đã hứa, dù tốn bao nhiêu tiền cũng sẽ chữa mắt cho tôi, tôi còn nhỏ, nhất định sẽ có cách.
Dù bác sĩ đã nói rõ ràng, nhưng bà vẫn tự lừa dối mình.
Thấy tôi không lay chuyển, mẹ tôi suy sụp:
“Nếu con hận mẹ, vậy thì đi theo ba ruột của con đi.”
Lại là câu này.
Từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất là bị bỏ rơi.
Mẹ tôi biết rất rõ điều đó.
Hồi bé tôi hay khóc, mẹ tôi thấy phiền, chỉ cần bà nói ‘mẹ không cần con nữa’, dù nước mắt đầy mặt cũng không dám phát ra một tiếng.
Tôi im lặng rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười với bà:
“Con biết rồi, mắt con sẽ khỏi thôi.”
“Cảm ơn chú Diệp.”
Nói xong câu đó, tôi cuối cùng cũng được rời khỏi phòng để đi học.
Ở trường, không ai bắt nạt tôi nữa.
Nhưng ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, không ai chủ động đến gần tôi.
À, thì ra chuyện tôi định dùng kéo đâm mù mắt Diệp Trì đã lan ra ngoài.
Nên bọn họ đều sợ tôi.
Tôi bình tĩnh suốt một thời gian dài, ngoan ngoãn như thể đã chấp nhận hiện thực.
—
Cho đến ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng…
Chỉ cần tôi chịu quên đi, tất cả những chuyện này có thể bị xóa sạch.
Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
…ít nhất là với họ.
6.
Nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, đầu tôi ong ong một trận.
Cuối cùng cũng hiểu được lý do gần đây cơ thể tôi có nhiều dấu hiệu bất thường.
Là từ khi nào nhỉ?
À.
Một tháng trước, Nhan Ngữ bị điều sang tỉnh khác công tác, tôi không nỡ để cô ấy đi, hai đứa nói chuyện suốt cả đêm, uống đến say mèm.
Là Diệp Trì đưa tôi về.
Khi tôi có chút ý thức, bản thân đã ở trong phòng tắm rồi.
Áo sơ mi của Diệp Trì ướt sũng, còn tôi thì không mặc quần áo.
Hôm sau tỉnh dậy, cơn đau đầu sau cơn say làm tôi nghĩ rằng cảm giác đau nhức trên cơ thể chỉ là hậu quả của việc uống rượu quá độ.
Bây giờ nhớ lại, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Và Diệp Trì không dùng biện pháp bảo vệ.
Tôi đặt tay lên bụng phẳng lì của mình, khó có thể tưởng tượng rằng bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ bé.
Ý nghĩ này khiến tôi hoang mang vô cùng.
Giống hệt cảm giác sợ hãi tột cùng khi biết mình sắp đính hôn với Diệp Trì.
Theo phản xạ, tôi lập tức kể chuyện này với Nhan Ngữ.
“Phải làm sao bây giờ?” Tôi lẩm bẩm: “Tớ có thai với Diệp Trì, nhưng tớ không muốn sinh đứa bé này.”
Thật kỳ lạ, tôi vẫn nghĩ rằng mình yêu hắn cơ mà.
Nhan Ngữ dịu dàng trấn an tôi:
“Nặc Nặc, đây là con của cậu, chảy trong mình dòng máu của cậu.”
“Phá thai tốt nhất trong vòng 70 ngày, cậu còn một tháng để suy nghĩ xem có muốn Diệp Trì làm ba của đứa bé không.”
“Bất kể cậu quyết định thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Nếu cậu không muốn Diệp Trì nuôi nó, thì hãy để tớ.”
“Chúng ta sẽ cùng làm mẹ của đứa trẻ, cùng chăm sóc nó, cùng nuôi nó lớn lên.”
“Cậu muốn ở trong nước hay ra nước ngoài đều được, tiền tớ kiếm đủ để nuôi hai mẹ con cậu.”
Lắng nghe giọng nói ấm áp và dịu dàng của cô ấy, sự bất an trong tôi một lần nữa tan biến.
Không sao cả.
Vẫn còn Nhan Ngữ.
Vẫn còn cô ấy.
7.
Còn hai tháng nữa là đến ngày cưới.
Diệp Trì tụ tập với vài người bạn tại một quán bar và kéo tôi đi cùng.
Bao năm qua tôi chưa từng hòa nhập được với nhóm bạn của hắn, chỉ có thể ngồi một góc nghịch điện thoại.
Tôi có thể cảm nhận được, dù bề ngoài họ khách sáo với tôi, nhưng thực chất không hề xem trọng tôi.
Quả nhiên, khi tôi từ nhà vệ sinh bước ra, đứng ở góc quẹo liền nghe thấy họ bàn tán.
“Anh Trì, anh xuất sắc như vậy, sao lại cam tâm bị con nhỏ mắt mù trói buộc chứ?”
“Chẳng lẽ chỉ vì chuyện năm xưa?”
Diệp Trì bực bội cắt ngang: “Câm miệng.”
“Mấy người đừng nhắc lại chuyện đó nữa, hồi đó anh Trì chưa đủ tuổi, chỉ là vô tình gây ra thôi, anh ấy chắc chắn không muốn nghe đâu.” Một giọng nói trong trẻo và dịu dàng xen vào, mang theo sự vỗ về.
Ồ, là cô ta.
Thẩm Hạ Nùng.
Tôi nhớ cô gái này.
Cô ta có đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời, khi cười lên như vầng trăng khuyết, toát ra vẻ đáng yêu ngọt ngào.
Chắc là Diệp Trì cũng rất thích đôi mắt của cô ta, nên khi cô ta nói chuyện hắn luôn chăm chú nhìn cô ta.
Tôi đứng sau bức tường chờ rất lâu, nhưng không chờ được câu trả lời của Diệp Trì.
Thế nên tôi bước ra ngoài.
Diệp Trì nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.
Tôi phát hiện hắn đang cười.
Hắn vốn không hay cười, nhưng lúc này lại cười rất dịu dàng.
Nhìn xem.
Hóa ra hắn cũng cảm thấy đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Lúc đi ngang qua Thẩm Hạ Nùng, hương thơm ngọt ngào trên người cô ta khơi gợi một ký ức trong tôi.
Nobile 1942, hương quả mọng lan tỏa khắp nơi.
Gần đây trên người Diệp Trì thường xuyên xuất hiện mùi hương này.
Mà theo tôi nhớ, hắn chưa bao giờ dùng nước hoa, lại càng không xịt loại nước hoa nữ này.