Nhấn Chìm - 5

Hắn càng tức hơn: “Ai cho em ngủ chung giường với cô ta? Chúng ta sắp kết hôn rồi!”
 
“Diệp Trì, cô ấy là con gái.”
 
Hắn nghiến răng: “Cô ta là con gái bình thường sao?!”
 
“Khi còn nhỏ, cô ấy có một đứa em gái không may chết đuối, cô ấy đã đau khổ rất lâu, nên mới đặc biệt quan tâm tôi.” Tôi bình tĩnh mỉm cười với hắn, “Cô ấy xem tôi như em gái, tối qua chẳng phải anh cũng đi xem kịch với em gái anh sao?”
 
Hắn sững người, ánh mắt lóe lên gì đó: “Là đi cùng cả nhóm, hơn nữa vé đã đặt rồi, là em không muốn đi.”
 
Đi cùng nhóm sao?
 
Diệp Trì, anh biết anh đang nghĩ gì mà.
 
11.
 
Hôm nay là ngày hẹn thử váy cưới.
 
Tôi ngồi ở Starbucks dưới tòa nhà văn phòng đợi Diệp Trì họp xong. Chờ lâu quá thấy chán, tôi nghĩ hay là lên văn phòng hắn đợi cũng được.
 
Cửa văn phòng khép hờ, qua khe cửa lộ ra một bóng dáng mềm mại.
 
Lại là Thẩm Hạ Nùng.
 
Cô ta giơ tay lên trước mặt ngắm nghía, khóe môi cong cong.
 
Một tia lấp lánh trên ngón áp út khiến tôi thấy quen mắt.
 
Nhìn kỹ lại, thì ra là nhẫn cưới của tôi.
 
Tôi đứng ngoài cửa nhìn vẻ mặt cô ta, cô ta dường như còn mong chờ hôn lễ này hơn cả tôi.
 
“Có muốn thử luôn cả váy cưới thay tôi không?”
 
Thẩm Hạ Nùng hoảng hốt, vội vàng tháo nhẫn xuống: “Xin lỗi, tôi chỉ thấy chiếc nhẫn đẹp quá, không kìm được…”
 
Tôi nghiêng đầu, cười cười: “Người đàn ông đó thực sự tốt đến vậy sao? Tốt đến mức cô biết rõ hắn sắp kết hôn mà vẫn không quên được?”
 
Nếu nói là vì tiền của Diệp Trì, theo tôi biết, gia cảnh của Thẩm Hạ Nùng cũng không tệ.
 
Cô ta khựng lại, ánh mắt ngay sau đó trở nên kiên định: “Anh Trì rất tốt, chỉ là cô không thấy được.”
 
Tôi không nhịn được cười: “Đúng vậy, tôi không thấy.”
 
Tôi nghĩ, nếu cô ta gặp Diệp Trì khi hắn 16 tuổi, liệu còn nói được như thế không?
 
Nếu cô ta trải qua những gì tôi đã trải qua, liệu còn xem hắn là báu vật không?
 
Hai giờ mười lăm phút, cuộc họp của Diệp Trì kết thúc.
 
Hắn bước vào văn phòng, thấy chúng tôi đều ở đó thì thoáng ngạc nhiên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
 
Thẩm Hạ Nùng cố giữ bình tĩnh, đặt chiếc nhẫn trở lại hộp, cười cười đưa cho hắn: “Còn chưa nói được mấy câu thì anh đã tới rồi. Anh đúng là bất cẩn, nhẫn cưới mà cũng tùy tiện để trên bàn, nhưng nó thật sự rất đẹp đấy.”
 
Diệp Trì tiện tay nhét vào túi, giọng nhàn nhạt: “Không sao, văn phòng của tôi thường không cho người ngoài vào.”
 
Vừa dứt lời, trên mặt Thẩm Hạ Nùng lại chẳng hề có chút lúng túng.
 
Có vẻ cô ta không nằm trong số “người ngoài”.
 
Diệp Trì quay sang tôi, khóe môi khẽ nhếch: “Không chờ được muốn đi thử váy rồi sao? Đi thôi.”
 
Tôi cười nhẹ, thấp giọng nói: “Không phải tôi.”
 
“Vậy là anh không chờ được rồi.” Hắn nắm lấy tay tôi, siết nhẹ rồi quay sang nói với Thẩm Hạ Nùng: “Bọn tôi đi trước đây.”
 
Thẩm Hạ Nùng nhìn tay bọn tôi, nụ cười có phần gượng gạo: “Ừm.”
 
Trên đường đi, tôi cố ý nói: “Cô ta hình như rất quen với văn phòng của anh.”
 
Diệp Trì giọng điềm nhiên: “Dạo trước văn phòng sửa lại, cô ấy là nhà thiết kế.”
 
Tôi gật đầu: “Ồ.”
 
Thẩm Hạ Nùng là nhà thiết kế nên khăn lụa của cô ta có thể treo cùng áo khoác của hắn, son môi cũng có thể ngang nhiên đặt trên giá bút của hắn.
 
Bức ảnh chụp chung của tôi và Diệp Trì trên bàn làm việc cũng đã bị thay bằng ảnh phong cảnh.
 
Còn gì nữa đây?
 
Ánh mắt tôi rơi xuống bàn tay trái đang lái xe của hắn.
 
Diệp Trì khởi nghiệp chưa bao lâu thì gặp tai nạn vì lái xe trong tình trạng mệt mỏi.
 
Tay bị gãy, cộng thêm chấn động não, tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng phải nằm viện nửa tháng.
 
Khoảng thời gian đó tôi ở lại chăm sóc hắn, rảnh rỗi quá liền lên mạng xem video, học cách tết một chiếc vòng tay bằng dây đỏ đính hạt phong thủy.
 
Vừa làm xong đã bị hắn giành lấy, ngoài mặt thì chê xấu, vậy mà mấy năm nay vẫn luôn đeo, chẳng nỡ tháo ra.
 
Giờ đây, sợi dây đỏ rẻ tiền và có phần quê mùa ấy đã không còn nữa.
 
Thay vào đó là một chiếc đồng hồ Lange đắt giá.
 
12.
 
Váy cưới rất đẹp.
 
Lớp voan trắng mỏng nhẹ, tà váy dài với những họa tiết tinh xảo buông rủ xuống tựa như một đóa hoa thuần khiết. Vòng eo tôi bị siết chặt đến mức gần như có thể nắm trọn trong tay, làn da dưới ánh đèn trở nên mịn màng như sứ.
 
Ánh mắt Diệp Trì nhìn tôi bỗng bừng sáng một cách khác thường.
 
Về đến nhà, hắn ép tôi vào cửa, nóng vội hôn lên môi tôi.
 
Những nụ hôn vụn vặt, triền miên, đầy mãnh liệt.
Tôi chợt nhớ đến năm mười tám tuổi, khi tôi tìm thấy chiếc áo lót bị mất dưới gối của hắn.
 
Đó là lần đầu tiên tôi đối diện trực tiếp với ham muốn của hắn dành cho tôi.
 
Lúc đó, cảm giác đầu tiên của tôi không phải là buồn nôn, cũng chẳng phải xấu hổ hay giận dữ.
 
Mà là sự hoang mang tột độ.
 
Nhìn vào con mắt trái trống rỗng, không tiêu cự của tôi, làm sao hắn có thể nảy sinh dục vọng được chứ?
 
Mỗi lần Diệp Trì hôn tôi, vuốt ve tôi, tôi đều tự hỏi—
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo