Nhấn Chìm - 4

Thẩm Hạ Nùng chớp chớp mắt với bọn họ, đứng dậy, cười tươi đưa ly martini dứa đến trước mặt tôi.
 
“Chị dâu, em vừa đến. Đây là món đặc biệt của quán, em cố ý gọi cho chị đấy.”
 
Tôi bị dị ứng với dứa, ăn vào sẽ đau bụng, nổi mẩn.
 
Diệp Trì biết điều đó.
 
Nhưng hắn chỉ đứng một bên nhìn, không hề ngăn cản.
 
Hắn quên rồi, hay là sợ làm Thẩm Hạ Nùng khó xử?
 
8.
 
Lại một lần nữa, Nhan Ngữ bảo vệ tôi.
 
Cô ấy vừa mới trở về vài ngày trước.
 
Nhan Ngữ đi thẳng đến, vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi cùng ngồi xuống ghế sofa.
 
“Trình Nặc nhà chúng tôi bị dị ứng với dứa, Diệp Trì không nói với cô à?”
 
Không khí đột nhiên im lặng.
 
Diệp Trì nhìn chằm chằm vào cô ấy, đôi mày hơi cau lại.
 
“Xin lỗi, em không biết.” Thẩm Hạ Nùng cười gượng.
 
“Có gì mà nhõng nhẽo thế.” Một tên con trai bên cạnh hừ lạnh.
 
Nhan Ngữ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.
 
Tên đó có chút xấu hổ, lúng túng quay đầu đi.
 
Có Nhan Ngữ ở đây, tôi hoàn toàn thả lỏng.
 
Cô ấy vừa ăn bánh bông lan cacao vừa thì thầm kể cho tôi nghe chuyện gặp khách hàng kỳ quặc khi đi công tác.
 
Diệp Trì bỗng nhiên lên tiếng: “Ban nhạc nghỉ rồi, chúng ta nên về thôi.”
 
Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn.
 
“Giờ về luôn à? Không phải nói cùng đi xem kịch sao?” Thẩm Hạ Nùng nhìn đồng hồ treo tường: “Sắp đến giờ rồi.”
 
Diệp Trì trầm ngâm hai giây: “Vậy đi thôi.”
 
Tôi mượn cớ không khỏe để về sớm.
 
Nhan Ngữ ôm tôi: “Tôi đưa Nặc Nặc về.”
 
Diệp Trì nhìn chúng tôi vài giây, ánh mắt tối lại, định nói gì đó.
 
“Anh Trì, nếu còn chần chừ thì trễ mất, Hạ Nùng mong chờ vở kịch này lắm đấy.”
 
“Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”
 
Diệp Trì mím môi, có chút do dự.
 
Bạn bè hắn tiếp tục thúc giục.
 
“Về đến nhà nhắn tin cho anh.” Hắn dặn dò.
Tôi mỉm cười: “Được.”
 
Diệp Trì, anh không xứng làm ba của con tôi.
 
9.
 
Trên đường đi, Nhan Ngữ rẽ tay lái, đưa tôi về nhà cô ấy.
 
Cô ấy cẩn thận đỡ tôi vào thang máy, tò mò nhìn bụng tôi: “Thật sự có thai rồi à?”
 
Tôi gật đầu: “Đã đến bệnh viện kiểm tra, năm tuần rồi.”
 
Cô ấy khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi: “Thật tuyệt, Nặc Nặc, bên trong là con của cậu đấy.”
 
Tôi cúi đầu, đặt tay lên tay cô ấy.
 
Nói thật, tôi vẫn chưa có cảm giác thực tế về việc mang thai.
 
Nhưng khoảnh khắc suýt ngã xuống cầu thang vừa rồi, tim tôi co rút mạnh một cái, theo phản xạ ôm lấy bụng mình.
 
Dù rằng tôi vẫn chưa quyết định có giữ đứa bé này hay không.
 
Tôi bị chứng đau nửa đầu, lâu lắm rồi không phát tác, nhưng tối nay không biết là do lời của bạn bè Diệp Trì hay thái độ của hắn đối với Thẩm Hạ Nùng khiến tôi bất an, thái dương và trán bên trái bắt đầu căng đau.
 
Nhan Ngữ đặt đầu tôi lên đùi cô ấy, thành thạo xoa bóp giúp tôi.
 
Những ngón tay của cô ấy như có phép thuật, từng chút một khiến cơn buồn ngủ của tôi dâng lên.
 
“Cậu đừng về nữa, ngủ cùng tớ tối nay nhé.”
 
Điện thoại dường như reo mấy lần, Nhan Ngữ cầm lên xem rồi mặt không biểu cảm mà tắt đi.
 
Cô ấy bế tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận, hôn nhẹ lên mặt tôi: “Ngoan, ngủ trước đi, tớ đi tắm đã.”
 
Chẳng bao lâu sau, cô ấy chui vào chăn, cơ thể vương mùi nước ấm áp ôm lấy tôi.
 
Cơ thể con gái thơm mềm, từng hơi thở đều mang theo hương thơm đặc biệt.
 
Tôi nhớ lại lần đầu gặp cô ấy là ở trên đường cao tốc tắc nghẽn, cô ấy đang cấp cứu cho một đứa trẻ bị tai nạn xe.
 
Rõ ràng hai tay dính đầy máu, đầu lấm tấm mồ hôi, cổ vì căng thẳng quá độ mà nổi gân xanh nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi cậu bé ấy.
 
Khi đó, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.
 
Thật sự là một cô gái rất ngầu.
 
Vừa dũng cảm, kiên cường, lại dịu dàng đến vậy.
Giá như tôi cũng có thể giống cô ấy thì tốt biết bao.
 
10.
 
Tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi vã.
 
“Cmn, anh bị điên à? Sáng sớm đã đến đập cửa nhà tôi, có tin tôi kiện anh tội gây rối không?” 
 
Giọng Nhan Ngữ đầy tức giận.
 
“Tôi không rảnh đôi co với cô, cô ấy đâu?” Là giọng của Diệp Trì, trầm thấp xen lẫn sự khó chịu.
 
Tiếng bước chân vội vã vang lên, ngay sau đó chăn bị lật tung, hơi lạnh tràn vào.
 
Tôi mơ màng mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt của Diệp Trì với sắc mặt vô cùng tệ.
 
Hắn không dừng lại, bế thốc tôi lên rồi đi thẳng ra ngoài.
 
Nhan Ngữ vừa chửi vừa đuổi theo: “Anh bớt qua lại với lũ bạn rác rưởi của anh đi có được không? Anh có thấy bọn họ đối xử với Nặc Nặc thế nào không? Còn để cô ấy về nhà một mình rồi đi xem kịch với người khác…Cmn, đi chậm thôi! Đừng có làm cô ấy ngã!”
 
Diệp Trì bế tôi đến bãi đỗ xe ngầm, mở cửa ghế phụ đặt tôi vào trong, chống tay lên xe thở gấp mấy hơi, mắt vẫn trợn lên nhìn tôi: “Tối qua anh gọi cho em bao nhiêu cuộc, tại sao không nghe?”
 
Tôi từ từ tỉnh táo, nhớ lại rồi đáp: “Tôi ngủ quên mất.”
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo