Không biết bao lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi: “Là bạn của chủ thuê bao phải không? Cô ấy bị tai nạn giao thông, đang được đưa đến bệnh viện XXX. Phiền cô đến ngay.”
Diệp Trì đã đến.
Hắn mở cửa xe, lao đến chỗ tôi.
Mưa táp vào mắt khiến tầm nhìn của tôi nhòe đi.
Đứng lẻ loi trên cầu vượt tấp nập xe cộ, tôi như thể mất hết cảm giác.
“Đưa tôi đến bệnh viện.” Tôi ngẩng lên nhìn hắn, bình tĩnh đến lạ thường. “Nhan Ngữ gặp tai nạn rồi.”
14.
Tôi không thể hiểu được.
Rõ ràng mười mấy phút trước, Nhan Ngữ còn đang nói chuyện với tôi, còn đang an ủi tôi, cùng tôi lên kế hoạch cho tương lai…
Vậy mà bây giờ cô ấy lại đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, sống chết chưa rõ.
Tôi liên hệ với gia đình của Nhan Ngữ nhưng họ không chịu đến, giấy cam kết phẫu thuật là tôi thay cô ấy ký.
Tôi ngơ ngác chờ bên ngoài phòng mổ.
Linh hồn tôi như vẫn còn kẹt lại trên con đường ấy, bị dòng xe vô tận nghiền nát.
Không hiểu sao, Thẩm Hạ Nùng cũng đến.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn đầy áy náy, giọng nói rất khẽ: “Xin lỗi…”
Tại sao cô ta lại nói xin lỗi với tôi?
Tôi không còn sức để nghĩ nữa.
Diệp Trì nắm lấy tay tôi: “Trước tiên anh đưa em đi thay quần áo đã, em ướt sũng hết rồi.”
Hắn nói: “Trình Nặc, em vẫn đang run đấy.”
Tôi loạng choạng, cũng chẳng cảm nhận được lạnh nữa.
Tôi nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Diệp Trì, tại sao anh không nghe điện thoại?”
“Nếu anh nghe máy, Nhan Ngữ đã không vội vàng lao đến đón tôi, vậy có phải cô ấy sẽ không gặp chuyện không?”
“Nếu tôi không đánh thức cô ấy thì tốt biết bao…”
“Là tôi đã hại cô ấy thành ra thế này.”
Cổ họng Diệp Trì nghẹn lại, giọng nói khô khốc: “Xin lỗi.”
Buồn cười thật.
Hắn và Thẩm Hạ Nùng lại nói cùng một câu.
Tôi khẽ thở gấp, cau mày, rồi khụy xuống.
Cơn đau quặn lên từ bụng dưới như thể có một con rắn nhỏ đang quẫy đạp trong bụng tôi, đau đến xé lòng.
Tôi cúi người xuống.
Có thứ gì đó chảy ra.
Hình như là máu.
Máu chảy quá nhiều, mặt tôi cũng trắng bệch đi.
Diệp Trì nhận ra điều bất thường: “Em sao vậy?”
Cả người trống rỗng, ngay cả linh hồn cũng trống rỗng.
Tôi ngây người trong giây lát, ngước mắt lên nhìn Diệp Trì, buông bốn chữ:
“Tôi sảy thai rồi.”
Lần đầu tiên, tôi thấy một biểu cảm phức tạp đến thế trên gương mặt Diệp Trì.
Sau đó.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Diệp Trì bế tôi đến khoa phụ sản, đôi môi bác sĩ mấp máy, khuôn mặt hoảng loạn của Thẩm Hạ Nùng, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo giữa hai chân, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ “nạo thai”.
Cùng với gương mặt tái nhợt đến tột cùng của Diệp Trì.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt ngập tràn nỗi bi thương và đau xót: “Tại sao em không nói với anh là em có thai?”
Nói với anh để làm gì?
Anh vốn không xứng đáng biết điều đó.
Khi tôi bị đưa lên bàn phẫu thuật, bị ép mở chân ra.
Đột nhiên, trái tim tôi đau thắt lại.
Nỗi đau mà tôi không thể diễn tả được lan ra khắp toàn thân.
Cùng một ngày, Nhan Ngữ gặp tai nạn, tôi mất đi đứa con của mình.
Nếu cô ấy tỉnh dậy và biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất buồn.
15.
Tôi không gây tê.
Nên cảm nhận tất cả một cách rõ ràng.
Lý do tôi không chọn gây mê là vì sau khi phẫu thuật xong có thể đứng dậy ngay, còn nếu dùng thuốc, tôi sẽ phải nằm nghỉ hai tiếng.
Tôi không chờ được hai tiếng đó.
Diệp Trì giữ chặt tay tôi, bàn tay hắn lạnh đến mức đáng sợ, còn lạnh hơn cả tôi—một người vừa dầm mưa và mất con.
“Nặc Nặc, em cần nghỉ ngơi.”
Tôi hỏi: “Phẫu thuật của Nhan Ngữ xong chưa?”
Diệp Trì khựng lại một giây, sau đó gật đầu.
Tôi nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy hy vọng: “Cô ấy sao rồi?”
Hắn tránh ánh mắt tôi, điều chỉnh cảm xúc rồi mới nhìn lại tôi:
“Chắc là sẽ tỉnh nhanh thôi.”
Hắn nói dối.
Nhan Ngữ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ nói khi tai nạn xảy ra, đầu cô ấy va đập mạnh, chảy máu trong não, tổn thương thần kinh, vì vậy mới rơi vào hôn mê.
Thêm cả gãy xương chân, dập phổi, tình trạng nguy kịch.
Ngay cả bác sĩ cũng không chắc khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại.
Mắt tôi đau quá, cả người đều đau.
Nhưng không thể khóc được.
“Em nằm nghỉ đi, có anh ở đây rồi.”
“Trình Nặc, nghe lời đi có được không?”
Diệp Trì liên tục nói bên tai tôi.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, mắt đỏ hoe:
“Em có đứng đây đến sáng thì cô ấy cũng không tỉnh lại đâu. Nếu em ngã bệnh thì còn ai lo cho cô ấy nữa?”
Rõ ràng là đang trách móc, nhưng giọng điệu lại như đang cầu xin.
Cuộc đời tôi chỉ thật sự có màu sắc kể từ khi gặp Nhan Ngữ.
Tôi không có bạn bè, không có người yêu, gia đình tan vỡ, mẹ tôi sau khi tái hôn đã trở thành vợ của người khác, là mẹ của người khác, không còn là mẹ của tôi nữa.
Nhưng sau khi Nhan Ngữ xuất hiện, tôi có bạn bè, có người thân, có người để tâm sự và dựa vào.
Và cũng giống như tôi, Nhan Ngữ chỉ có một mình tôi.