Nhấn Chìm - 8

“Diệp Trì, con không còn nữa rồi.”
 
Hắn siết chặt tay tôi, giọng nghẹn lại: “Sau này chúng ta vẫn có thể có…”
 
Tôi ngắt lời hắn.
 
“Nhan Ngữ đã nói cô ấy rất mong chờ đứa bé này.”
 
“Nếu không có cô ấy, tôi chẳng bao giờ giữ lại đứa bé này.”
 
“Anh nói xem, có phải điều đó có nghĩa là…Nhan Ngữ cũng sắp rời bỏ tôi rồi không?”
 
16.
 
Ba của Nhan Ngữ chậm chạp đến muộn.
 
Sau nửa tháng cô ấy hôn mê.
 
Ông ta đến không phải vì lo lắng cho con gái.
 
Mà là để thông báo với bệnh viện rằng ông ta muốn từ bỏ việc điều trị cho Nhan Ngữ.
 
“Tôi đã nghe bác sĩ nói rồi, nó bị tai nạn xe, não bị thương, bây giờ chỉ sống nhờ vào máy móc, sau này có thể thành người thực vật, cả đời này không tỉnh lại được.”
 
“ICU một ngày tốn bao nhiêu tiền, dân thường như chúng tôi làm sao kham nổi.”
 
“Hơn nữa người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, chẳng lẽ chỉ vì nó mà bị liên lụy cả đời sao?”
 
Nói trắng ra, ông ta chỉ đang nhắm vào tài sản của Nhan Ngữ.
 
Tôi và Nhan Ngữ có rất nhiều điểm giống nhau.
Ví dụ như…
 
Cả hai chúng tôi đều có một người cha vô trách nhiệm.
 
Nhưng còn đáng ghê tởm hơn, ba ruột của cô ấy từng nhiều lần quấy rối cô ấy khi còn nhỏ, khiến cô ấy không chịu nổi mà bỏ trốn khỏi ngôi nhà đó. Khi cô ấy trưởng thành, ông ta lại tìm đến, hết lần này đến lần khác viện cớ vòi tiền cô ấy.
 
“Tiền tôi sẽ trả, không cần ông lo, vả lại cô ấy vẫn chưa phải là người thực vật, bác sĩ còn chưa tuyên bố cô ấy chết não, ông không có tư cách quyết định thay cô ấy!” Tôi tức giận đến run rẩy.
 
Tên cầm thú ấy chỉ tay vào mặt tôi, nước bọt suýt nữa bắn lên mặt tôi, hung hăng mắng:
 
“Tao là cha ruột của nó, tao không có tư cách thì ai có tư cách? Một kẻ ngoài cuộc như mày lấy quyền gì mà nhúng tay vào?”
 
“Cô ấy đã cắt đứt quan hệ với ông từ lâu rồi, ông quên rồi sao? Chính ông là người cầm tiền và ký tên vào giấy đó.”
 
“Mày câm miệng cho tao!” Ông ta nổi giận tát tôi một cái, nghiến răng nói:
 
“Tao đã hỏi rồi, cái bản thỏa thuận vớ vẩn đó về mặt pháp luật căn bản là vô hiệu! Dù có là ông trời xuống đây tao vẫn là máu mủ ruột thịt của nó, nó sống hay chết là do tao quyết định!”
 
Cái tát làm đầu óc tôi ong ong, tai ù đi, những người xung quanh vội vàng xông tới ngăn ông ta lại.
 
Tôi lấy lại bình tĩnh, gọi cho luật sư của Nhan Ngữ, đối phương nhanh chóng đến bệnh viện.
 
Sau khi thẩm tra, đúng là thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con không có hiệu lực pháp lý.
 
Nhưng Nhan Ngữ từng lập một bản di chúc, nếu cô ấy gặp bất trắc, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi.
 
Kể cả những gói bảo hiểm mà cô ấy đã mua, người thụ hưởng cũng đều là tôi.
 
Lúc tiễn bà ngoại bệnh nặng qua đời, cô ấy đã cảm thán rằng sinh mệnh mong manh, đời người vô thường nên đã sớm lập sẵn di chúc.
 
Trước những dòng chữ đen trắng rõ ràng, cha của Nhan Ngữ nổi điên, lớn tiếng nguyền rủa tôi, thậm chí còn định lao đến đánh tôi lần nữa.
 
Ông ta bị tống cổ ra khỏi bệnh viện.
 
Tôi chậm rãi ngồi thụp xuống.
 
Mặt ướt đẫm nước mắt.
 
Nhan Ngữ, cậu đã bảo vệ mình biết bao nhiêu lần.
Lần này, đến lượt mình bảo vệ cậu.
 
 
Tôi cầu nguyện trong bóng tối, với những vị thần mà tôi không tin tưởng từ rất lâu.
 
Giống như năm mười bốn tuổi, tôi từng cầu xin đôi mắt của mình có thể hồi phục.
 
Nhưng cuối cùng, mắt tôi vẫn không thể chữa lành.
 
Là do tôi không đủ thành tâm, hay cái giá tôi bỏ ra vẫn chưa đủ?
 
Nếu có thể…
 
Tôi nguyện đánh đổi ánh sáng cả đời mình, chỉ mong cô ấy bình an vô sự.
 
17.
 
Đã một tháng rồi Nhan Ngữ vẫn chưa tỉnh lại.
Giấy báo nguy kịch đã được phát ra hai lần.
 
Bác sĩ ngày càng mất đi hy vọng.
 
Tôi như rơi vào vũng bùn sâu thẳm, quẩn quanh mơ hồ mãi chẳng thấy ánh sáng.
 
Thứ hai là ngày thăm bệnh, cả ngày tôi không rời khỏi bệnh viện.
 
Không ngờ lại gặp Thẩm Hạ Nùng ở đây.
 
Đi cùng cô ta, tất nhiên vẫn là Diệp Trì.
 
“Những ngày qua em vẫn luôn cảm thấy tội lỗi. 
 
Đêm hôm đó nếu không phải em nhờ anh ở lại mừng sinh nhật mình, cùng em hát karaoke trong mini KTV, khiến anh bỏ lỡ cuộc gọi của Trình Nặc, thì có lẽ bạn thân của cô ấy đã không vì đi đón cô ấy mà gặp tai nạn…”
 
Hai người đứng ở góc cầu thang, giọng của Thẩm Hạ Nùng run run.
 
Hóa ra là vậy.
 
Thì ra đêm mưa hôm đó, khi tôi run rẩy trong cơn mưa lạnh lẽo gọi điện cho Diệp Trì.
 
Hắn đang hạnh phúc tổ chức sinh nhật cho Thẩm Hạ Nùng, nhìn cô ta cười, nhìn cô ta làm nũng, cưng chiều chơi cùng cô ta những trò trẻ con mà trước đây hắn từng khinh thường.
 
Diệp Trì đứng quay lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ biểu cảm của hắn.
 
Hắn im lặng vài giây, giọng nhạt nhẽo: “Chẳng ai ngờ chuyện này sẽ xảy ra cả.”
 
Lời thoại quen thuộc quá.
 
Lại là một cái cớ “vô tình gây ra”.
 
Tôi không kìm được mà nhếch môi cười giễu cợt.
 
Điện thoại trong túi rung lên, tôi cúi đầu nhìn.
Là mẹ tôi.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo