Nhẫn Dưới Đáy Ly - Chương 11

Cuộc đời anh ta quá thuận buồm xuôi gió, chẳng có gì đáng để khóc cả.  
 
"Giang Triều, không phải là tôi nói không yêu anh thì liền không yêu. Anh hiểu tính tôi mà, tôi là người rất cẩn trọng, yêu hay không yêu, tôi đều cần thời gian để xác định."  
 
"Ban đầu tôi cũng không yêu anh sâu đậm gì, chúng ta bên nhau chỉ là một câu đùa bâng quơ. Tôi chưa từng nghĩ sẽ dây dưa không dứt với anh."  
 
"Nhưng là chính anh, hết lần này đến lần khác quay lại tìm tôi, khiến tôi từng lần từng lần tin rằng anh là nơi tôi có thể dựa vào."  
 
"Tình cảm của tôi dành cho anh từ nông đến sâu. Năm yêu anh nhất, tôi có thể vì anh mà làm bất cứ điều gì."  
 
"Thế nhưng, anh chưa bao giờ đón nhận tình yêu của tôi. Anh biết tôi không thể rời xa anh, nhưng cứ mỗi khi tôi đắm chìm nhất, bên cạnh anh lại xuất hiện một người mới, nhắc nhở tôi phải giữ tỉnh táo."  
 
"Anh khiến tôi cảm thấy, chân tình của tôi rẻ mạt, không đáng một xu."  
 
Tôi bước tới, đưa tay lau nước mắt rơi xuống của anh ta.  
 
Mỉm cười, thản nhiên.  
 
"Anh nhìn xem, anh đau lòng đến mức này, vậy mà tôi lại không cảm thấy chút gì cả. Tôi thật sự, một chút cũng không còn yêu anh nữa."  
 
"Giang Triều, chúng ta không thể quay lại. Dù có là một mối quan hệ gượng ép hòa hợp, tôi cũng không thể tiếp tục nữa."  
 
Giọng anh nghẹn ngào: "Em có hận anh không?"  
 
Tôi lắc đầu: "Không, tôi không còn hận anh nữa."  
 
"Chia tay lâu như vậy, có lúc nào, dù chỉ một giây, em từng nghĩ đến chuyện quay lại với anh không?"  
 
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, kiên định trả lời:  
 
"Không."  
 
Một giây, cũng không có.  
 
Đêm hôm đó, tôi bị một cuộc gọi từ số lạ đánh thức.  
 
Vừa nhấc máy, đầu bên kia vang lên âm thanh hỗn loạn. Tôi nắm chặt điện thoại, dần dần tỉnh táo, đoán ra được danh tính của người gọi.  
 
Tôi đã chặn số của Giang Triều, có lẽ đây là số của một người anh em nào đó của anh ta.  
 
Cả hai chúng tôi đều im lặng.  
 
Trước khi tôi cúp máy, Giang Triều rốt cuộc cũng mở miệng:  
 
"Bỗng nhiên anh nhớ ra, có một câu, anh chưa bao giờ nói với em."  
 
"Lê Thư, anh yêu em."  
 
"Không biết từ bao giờ đã bắt đầu yêu."  
 
"Bây giờ nói ra, có lẽ đã quá muộn. Nhưng anh nghĩ, dù sao cũng nên cho em một lời giải thích."  
 
Nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống, từng giọt, từng giọt, không thể kìm nén.  
 
Không phải vì cảm động, không phải vì lưu luyến, cũng không phải vì không nỡ.  
 
Mà là vì quá đau lòng.  
 
Tôi đã đợi câu này thật lâu, thật lâu.  
 
Đến nay, hoa đã nở.  
 
Nhưng lòng tôi, đã ch.ết.
 
 15  
 
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Chưa đầy vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ bạn trai, khéo léo bày tỏ ý định chia tay.  
 
Tôi gọi điện trực tiếp hỏi lý do.  
 
Anh ta ấp úng mãi không nói rõ, tôi liền hỏi thẳng:  
 
"Ai đe dọa anh? Là Giang Triều?"  
 
"Không phải."  
 
Tôi suy nghĩ hai giây, lại hỏi:  
 
"Giang Dịch?"  
 
Bạn trai sợ đến mức lập tức cúp máy.  
 
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị tắt, nhướn mày.  
 
Dạo gần đây Giang Dịch im lặng một cách lạ thường, tôi còn tưởng anh cuối cùng cũng từ bỏ tôi rồi.  
 
Thì ra là đang chờ tôi ở đây.  
 
Tôi mở WeChat, lướt đến bài đăng tối qua của một người bạn của Giang Triều.  
 
_"Vì nàng mà hao gầy thân xác."_  
 
Bức ảnh đi kèm là Giang Triều gục đầu xuống quầy bar, say đến bất tỉnh.  
 
Không cần đoán cũng biết bài đăng này là để gửi cho tôi xem.  
 
Tôi phóng to ảnh, phát hiện ở góc dưới bên phải, Giang Dịch đang cúi đầu nghịch điện thoại.  
 
Quả thật là bận rộn, bên này phải an ủi anh em, bên kia còn phải đe dọa tình địch. Ngay cả Chủ tịch nước cũng không bận bằng anh.  
 
Tôi khẽ hừ lạnh, cất điện thoại vào túi.  
 
Tan làm, quả nhiên thấy xe của Giang Dịch đậu trước cửa công ty.  
 
Tôi xách túi, coi như không nhìn thấy.  
 
Anh lái xe chầm chậm theo sau, hạ kính cửa sổ, cười tủm tỉm hỏi:  
 
"Tiểu thư, có hứng thú dùng bữa tối cùng tôi không?"  
 
Lúc này tôi mới lần đầu tự vấn bản thân: Không biết có phải tôi đã sai lầm khi mua nhà cách công ty chỉ mười lăm phút đi bộ hay không.  
 
Nếu tôi đi làm bằng xe hơi, có lẽ có thể tránh được sự quấy rầy của anh.  
 
Đúng lúc tan tầm, xe cộ đông đúc, anh chạy chậm, làm một hàng dài xe phía sau bấm còi inh ỏi.  
 
Nhưng tâm lý Giang Dịch cực kỳ vững, hoàn toàn không có vẻ gì là khó chịu.  
 
Cuối cùng, chính tôi là người không chịu được áp lực, hít sâu một hơi, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.  
 
Quay sang nhìn, khóe môi và gò má của anh vẫn còn vết bầm.  
 
"Anh đây là——"  
 
Giang Triều bị đánh nhập viện đã khỏe lại rồi, không lý nào Giang Dịch vẫn chưa lành vết thương ngoài da?  
 
"À cái này à? Không sao, hai hôm trước lại đánh nhau nữa."  
 
"Vẫn là với Giang Triều?"  
 
"Không chỉ vậy."  
 
"Ồ, lại là ẩu đả tập thể?"  
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo