"Bọn họ bảo rằng ‘vợ của anh em không thể động vào’, không biết lấy đâu ra cái tinh thần chính nghĩa với đạo đức cao thượng ấy." Giang Dịch vừa nói, vừa có vẻ hơi ấm ức. "Hơn nữa, anh đâu có động vào em? Không phải em mới là người bắt nạt anh sao?"
Ở bên Giang Dịch, tôi thường xuyên cảm thấy cạn lời.
Anh lái xe quanh thành phố giờ cao điểm gần hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, hỏi hắn:
"Anh rốt cuộc định đưa tôi đi đâu?"
"Cuối cùng em cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi? Cứ tưởng em định im lặng với anh cả đời cơ đấy." Anh cười tít mắt. "Có một nhà hàng Pháp không tồi, phần ăn nhỏ nhưng ngon miệng. Anh đã muốn đưa em đến đó từ lâu rồi, hay là, cho anh vinh hạnh mời em thử một bữa?"
Tôi miễn cưỡng ậm ừ một tiếng.
Miệng lưỡi của Giang Dịch rất kén chọn, nhà hàng mà anh đánh giá cao thực sự không làm tôi thất vọng.
Tôi lật xem thực đơn, giá cả khiến người ta phát hoảng.
Với mức thu nhập hiện tại, tôi không phải không ăn nổi, chỉ là vẫn cảm thấy đau ví.
Giang Dịch đưa tôi một chiếc thẻ hội viên:
"Muốn ăn lúc nào cũng có thể đến."
Đôi khi tôi thực sự kinh ngạc trước mức độ hiểu tôi của anh.
Khi ăn món tráng miệng, Giang Dịch nhắc đến chuyện Giang Triều bị ngộ độc rượu, lại nhập viện.
"Nếu bây giờ em quay lại với anh ta, chắc anh ta sẽ cảm động đến mức dâng tặng toàn bộ gia sản cho em." Anh cười nói. "Lúc đó muốn ăn sơn hào hải vị gì cũng không thiếu."
Tôi gật đầu: "Anh nói có lý."
"Thực ra tiếp tục bên Giang Triều, đối với em cũng đâu phải là một kiểu tra tấn nhỉ? Không yêu người, thì yêu tiền cũng được mà."
"Hôm nay anh đến để làm thuyết khách? Muốn khuyên tôi quay lại với Giang Triều?" Tôi ngước mắt nhìn hắn."
"Chỉ là tán gẫu thôi. Đã qua ngần ấy thời gian, chắc em và Giang Triều đều đã đủ bình tĩnh rồi. Nói nghe xem, bây giờ em nghĩ thế nào?"
"Giang Dịch, người mà tôi từng yêu thật lòng, tôi không thể chỉ yêu tiền của anh ta."
"Vậy thì tốt quá." Giang Dịch vui vẻ vỗ tay. "Em chưa từng yêu anh, thế chẳng phải có thể chỉ yêu tiền của anh sao?"
Tôi vô cảm ngẩng lên nhìn hắn.
"Xét về địa vị và tài sản, anh không kém Giang Triều. Xét về dáng vóc và thể lực, anh không kém cậu bạn nhỏ mà em vừa quen. Thế nên, thật sự không cân nhắc anh sao?"
Giang Dịch tiếp tục tự tiến cử:
"Thực ra em vội vã bắt đầu mối quan hệ mới, chẳng phải là để xóa nhòa ảnh hưởng của mười năm qua sao? Giang Triều vẫn chưa từ bỏ em đâu. Dù em có quen mười người hay tám người, anh ta cũng sẽ không kiềm chế được mà ra tay phá hoại. Nhưng nếu em quen anh, thì hoàn toàn không cần lo lắng điều đó."
Tôi đặt dao nĩa xuống, chống cằm hỏi anh:
"Tại sao lại là tôi?"
"Hả?"
"Anh hẳn phải biết, tôi không giống với những cô gái mà các anh từng chia sẻ. Nếu chúng ta thật sự hẹn hò, thì đến lúc đó, người trở mặt thành thù với anh sẽ không chỉ có Giang Triều. Đáng giá không?"
Câu hỏi này, trước đây tôi đã từng hỏi anh.
Khi đó anh trả lời: "Thứ không có được, vĩnh viễn là thứ khiến người ta khao khát nhất."
"Nếu tôi và anh thật sự ở bên nhau, dù ngắn hay dài, dù thật lòng hay giả ý, nhưng nếu một ngày nào đó anh đột nhiên cảm thấy chính tôi đã phá hỏng tình anh em của anh, rồi trút giận lên tôi, vậy lúc đó tôi chẳng phải thiệt thòi lắm sao?"
Giang Dịch suy nghĩ một lúc: "Ngày mai em rảnh không? Chúng ta đến môi giới một chuyến."
"Làm gì?"
"Tặng em hai căn nhà. Như vậy nếu sau này anh thật sự hối hận, em cũng không thiệt thòi quá nhiều."
"Kiểu cho tặng này, nếu anh truy cứu, tôi chắc chắn sẽ phải hoàn trả lại đúng không?"
"Không đâu, anh sẽ nhờ luật sư chuẩn bị trước giấy tờ."
Tôi khẽ lắc ngón tay: "Tôi không cần nhà, tôi cần tiền mặt. Anh có bao nhiêu thành ý, sẽ thể hiện bằng số tiền mặt anh có thể cho tôi."
Ăn no uống đủ, tôi xách túi đứng dậy, gửi cho Giang Dịch một nụ hôn gió:
"Khi nào anh chuẩn bị xong, nhớ gọi."
16
Trên đường về nhà, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bạn.
Cô ấy nói rằng đang dọn dẹp lại những bức ảnh và video cũ.
Tôi bật cười trêu chọc:
"Cậu già rồi à? Sao tự nhiên hoài niệm quá vậy?"
Cô ấy cười khanh khách, đồng ý với tôi.
Nhưng rồi giọng cô ấy chợt thay đổi, đột nhiên nhắc đến Giang Dịch.
Tôi và Giang Triều ở bên nhau đã lâu, bạn bè của cả hai cũng có sự giao thoa. Giang Dịch thậm chí còn từng tham dự đám cưới của bạn tôi.
Nhưng cô ấy không biết rằng Giang Dịch đã từng theo đuổi tôi.
"Cậu sao tự dưng nhắc đến anh ấy?"
Tôi bước vào phòng tắm, đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, buộc tóc lên và chuẩn bị tẩy trang.
"Cậu đã bao giờ nghĩ đến một khả năng chưa?"
"Khả năng gì?"
"Rằng Giang Dịch thích cậu."
Tay tôi khựng lại, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương:
"Sao cậu lại nghĩ thế?"