Suy nghĩ này tôi cũng từng có với người bạn trai chỉ quen vài ngày kia.
Đây là di chứng sau khi chia tay Giang Triều.
Tôi có quá nhiều hồi ức và cảm động, nên ngay từ đầu đã biết, khi mình rút khỏi mối tình từng khiến tôi suýt mất nửa cái mạng đó—
Có lẽ, tôi sẽ không còn khả năng cảm nhận bất kỳ tình yêu nào nữa.
Những hỉ nộ ái ố trong tình yêu, tôi đều đã nếm trải. Nếu bắt đầu một mối quan hệ khác, dù tốt hay xấu, chẳng qua cũng chỉ là lặp lại con đường mình từng đi qua mà thôi.
Tôi nhận lấy tập tài liệu, lật đến trang cuối, dứt khoát ký tên.
"Không cần trả góp nữa, tôi đã cảm nhận được thành ý của anh." Tôi quay người nhìn anh ấy, chìa tay ra. "Vậy thì từ giờ trở đi, anh là bạn trai của tôi rồi."
Tình yêu khắc cốt ghi tâm, tôi không còn hứng thú nữa.
Nhưng nếu là một mối tình có tiền, có sắc, không tổn thương ai, chỉ để thêm màu sắc cho cuộc sống, tôi nghĩ vẫn rất đáng thử.
Giang Dịch không nắm lấy tay tôi.
Anh ấy chỉ tiến lên một bước, nhìn tôi thăm dò.
Tôi nhìn anh ấy, không lùi lại.
Thế nên anh ấy hơi cúi người, như chuồn chuồn lướt nước, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Anh ấy nói: "Lê Thư, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội, cảm ơn em đã thành toàn cho anh.
"Em có quyền dừng lại bất cứ lúc nào, dù là khi nào đi nữa, anh đều chấp nhận."
Tôi khiêu khích: "Nếu em nói dừng ngay bây giờ, anh cũng chịu à?"
Anh ấy bật cười, rút điện thoại ra: "Vậy ít nhất, để anh chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm đã."
Tôi cầm lấy điện thoại của anh ấy, mở máy ảnh, ngẩng đầu nhìn vào ống kính.
Giang Dịch đứng sau tôi, giơ tay tạo dáng chữ "V" bên má tôi.
"Xong rồi, anh có thể đăng lên vòng bạn bè rồi đấy." Tôi trả điện thoại lại cho anh ấy.
Giang Dịch ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại, bắt đầu soạn thảo nội dung bài đăng.
Anh ấy gõ đi gõ lại rất lâu, cuối cùng chỉ đăng một icon chim cánh cụt xoay vòng, kèm theo ảnh chụp chung của hai chúng tôi.
Gần như ngay khi vừa đăng lên, điện thoại của cả tôi và anh ấy đồng thời rung lên.
Nhưng chúng tôi lại làm cùng một hành động—tắt máy.
"Vậy thì, bạn gái à, chúng ta đi hẹn hò thôi."
"Được thôi, bạn trai.”
-Hoàn-
Ngoại truyện
Mọi người cùng nhau hướng tới cuộc sống khá giả.
Giang Dịch thực ra đã nghe cái tên Lê Thư từ miệng Giang Triều từ rất lâu rồi.
Đó là vào một mùa hè nóng bức, Giang Triều trở về từ quê, trong bữa tụ tập với mấy anh em, anh ta gọi một cuộc điện thoại, vô tình nhắc đến cái tên này trong lúc tán gẫu.
"Lê Thư dạo này thế nào rồi? Hai người không liên lạc à?"
"Được thôi, rảnh thì gặp nhau đi. À, nếu Lê Thư có chuyện gì cần giúp đỡ, cậu cứ nói với tôi một tiếng, cảm ơn nhé."
Cúp máy, có người thuận miệng hỏi: "Lê Thư là ai thế?"
"Bạn gái cũ." Giọng Giang Triều thờ ơ, chẳng mấy bận tâm.
"Mấy cô gái quê mùa đó mà cậu cũng để mắt đến à? Đúng là chẳng kén chọn gì cả."
"Ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng cũng phải đổi vị, thử chút cháo trắng dưa muối chứ."
Giang Dịch thích chơi bời, nhưng khi có hứng thú cũng không từ chối phụ nữ. Chỉ là không giống Giang Triều và những người khác, suốt ngày hứng thú bất tận với chuyện đổi hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.
Thế nên khi họ bình luận về những cô bạn gái cũ, Giang Dịch chưa bao giờ tham gia.
Anh chỉ lặng lẽ cuộn mình vào góc, rít một hơi thuốc, rồi vô định nghĩ ngợi—cuộc sống này thật nhàm chán.
Lên đại học, Giang Dịch và Giang Triều dần ít gặp nhau hơn.
Chỉ là một ngày nọ, Giang Triều đột nhiên hẹn anh ra uống rượu.
Hiếm hoi lắm mới không gọi theo cô gái nào, chỉ im lặng uống từng ly từng ly. Sau đó, Giang Triều bất chợt hỏi anh: "Anh em này, trong trường hợp nào thì cậu sẽ 'nhai lại cỏ'?"
"Không biết." Giang Dịch nhún vai. "Nhưng nếu cậu muốn thì cứ ăn thôi, chúng ta cái thân phận này, có gì phải lo trước lo sau đâu."
Khi đó, anh chỉ buột miệng nói một câu tùy ý. Nhưng về sau, vào mỗi đêm yêu mà chẳng được, câu nói ấy lại khiến anh hối hận đến tận xương tủy.
---
Lần đầu tiên Giang Triều đưa Lê Thư ra mắt mọi người là vào học kỳ hai năm nhất đại học.
Mấy người anh em thân thiết đều biết Giang Triều phá lệ mà ‘nhai lại cỏ', ai nấy đều tò mò về cô gái thần kỳ trong truyền thuyết này.