Nhưng không biết vì sao, rõ ràng là một kẻ phong lưu có thể một ngày thay ba người phụ nữ, vậy mà Giang Triều lại che giấu, chẳng chịu để Lê Thư lộ mặt.
Hôm ấy, khi Giang Triều dẫn Lê Thư bước vào phòng bao, Giang Dịch đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Chỉ liếc mắt một cái, anh đã thấy cô gái nhỏ đi sau Giang Triều.
Phụ nữ xinh đẹp anh đã gặp nhiều, Lê Thư không tính là xuất sắc nhất.
Chưa từng tiếp xúc với cái vòng này, cách hành xử cũng chẳng phải quá khéo léo.
Nhưng đôi mắt cô thật đẹp. Khi lặng lẽ nhìn sang, đôi mắt ấy như một hồ nước trong veo, chậm rãi chảy trôi.
Hôm đó, Giang Triều rất vui, uống rất nhiều rượu. Khi cười đến cực điểm, anh ta liền ôm bụng, thân mật ngả vào lòng Lê Thư.
Sự thân mật quá rõ ràng, sự thiên vị quá đáng, sự ỷ lại không hề phòng bị.
Giang Dịch bỗng cảm thấy, có thứ gì đó trong lòng mình đã sụp đổ.
Anh cảm thấy người đang nằm trong lòng Lê Thư lúc này, lẽ ra phải là mình mới đúng.
Ý nghĩ này xuất hiện vừa vô cớ, lại vừa hợp tình hợp lý. Giang Dịch có chút phản cảm mà nhíu mày, cố đè nén cảm xúc ấy, thậm chí hiếm hoi chủ động đứng dậy, cùng Lê Thư uống một ly.
Tửu lượng của Lê Thư không tốt, nhưng cô biết Giang Dịch là anh em thân thiết của Giang Triều, nên vẫn mỉm cười đứng lên, chạm cốc với anh.
Giang Dịch thầm nghĩ, thật đáng tiếc.
Nếu đây là ly rượu giao bôi thì tốt biết bao.
---
Một khi ý niệm đã nảy sinh, dường như không thể nào kìm nén lại được nữa.
Thực ra, Giang Dịch chẳng hề quan tâm đến quá khứ của Lê Thư với Giang Triều. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, vốn dĩ chẳng ai thật lòng trong những cuộc chơi bông đùa này. Trong giới này, chuyện chung phụ nữ cũng không phải chưa từng có.
Nhưng Giang Dịch không thích cảm giác bị người khác khống chế tâm tình.
Quan trọng hơn, dường như tình cảm của Giang Triều dành cho Lê Thư không chỉ là ham muốn nhất thời, chơi bời cho vui.
Tình cảm có phân nặng nhẹ, khi vượt qua một giới hạn nhất định, Lê Thư liền từ một "bạn gái" mơ hồ có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, biến thành một "người yêu" có tên có tuổi, có hình ảnh rõ ràng.
Cô không còn là một đối tượng có thể tùy ý hưởng thụ nữa.
Vì vậy, khi nghe Giang Triều nói mẹ Lê Thư mắc bệnh nặng qua đời, trong lòng Giang Dịch do dự thật lâu.
Thực ra, anh có thể lấy danh nghĩa bạn bè mà xuất hiện bên cạnh cô, an ủi cô vài câu, mang đến cho cô chút giá trị tinh thần.
Nhưng khi đó, anh chưa nhận thức rõ ràng được sự quan trọng của Lê Thư đối với mình, nên đã lựa chọn im lặng.
Sau đó, Giang Triều nhờ anh điều tra địa chỉ cụ thể của Lê Thư.
Chuyện này quá dễ dàng.
Anh hiểu lòng người, anh biết chắc rằng vào thời điểm yếu đuối nhất này, bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh cô đều sẽ được cô xem như thần thánh.
Anh nhìn chằm chằm vào địa chỉ, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi cho Giang Triều.
Anh nghĩ, anh và Giang Triều, hai mươi năm tình huynh đệ.
Còn anh và Lê Thư, chỉ mới quen vài tháng, gặp mặt mấy lần, thậm chí chưa từng nói riêng được mấy câu.
Nhìn kiểu gì, tình nghĩa anh em vẫn quan trọng hơn.
Những điều khiến Giang Dịch hối hận trong đời không nhiều.
Mà ít ỏi những điều ấy, đều liên quan đến Lê Thư.
(…)
---
Một buổi sáng mùa đông, Lê Thư chìm trong sự ấm áp của chăn đệm, buồn ngủ gối đầu lên ngực Giang Dịch, mãi không muốn dậy.
Giang Dịch ôm eo cô, nhắm mắt ngủ rất say.
Lê Thư ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh.
Anh thực sự là một người rất có ý thức giữ hình tượng. Ở bên nhau bao năm, chưa một ngày lơ là rèn luyện thân thể, khóe mắt tuy có vài nếp nhăn, nhưng lại càng toát lên sự chững chạc trầm ổn.
Khiến cô mê đắm, không thể tự thoát ra.
Lê Thư ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt, ngủ thật say.
Giang Dịch vô thức siết chặt vòng tay ôm cô hơn, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong.
Mùa đông đáng yêu.
Em là đáng yêu nhất.
--Hoàn-