Nhận Sai Bạn Trai Được Chồng Như Ý - 7

Chương 7:

 

Một nụ hôn nồng cháy ập đến, mãi đến khi môi tôi hơi đau nhức, anh ấy mới buông tôi ra.

 

“Anh không muốn em đi.”

 

“Đi đâu mà đi, nụ hôn đầu cũng mất rồi, giờ anh phải chịu trách nhiệm với em.”

 

“Được, chị đây nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

 

Tôi vốn định ra ngoài lấy ít nước nóng cho anh ấy, cuối cùng lại thôi, chỉ ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nắm lấy tay anh ấy.

 

Chỉ vài giây sau, anh ấy đã ngủ thiếp đi, hơi thở hơi yếu.

 

Sau khi chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt anh ấy trở nên dịu dàng hơn nhiều.

 

Nhìn hàng mi dài của anh ấy, tôi chợt suy nghĩ, nhìn từ góc độ này, trông anh ấy rất giống một người.

 

 

Thức dậy rồi tôi mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

 

Mẹ tôi nói Tống Nghị Kiệt không sao, chỉ dặn dò dì Tống chăm sóc anh ấy ăn uống cẩn thận.

 

Quan trọng nhất là không được để anh ấy bị lạnh.

 

Tôi nhớ lại buổi tối hôm qua khi anh ấy chạm vào mặt tôi, mười ngón tay sần sùi.

 

Tuy không nhìn kỹ nhưng tôi biết, đó là dấu vết do ngâm nước lạnh quá lâu tạo ra.

 

Vậy là, không phải do tắm rửa khiến anh ấy bị sốt, mà là anh ấy cố tình ngâm mình trong nước lạnh.

 

Tôi vừa định hỏi anh ấy thì mẹ tôi cùng dì Tống đã đi vào.

 

Bà nói là hai người định đi ăn cơm chung.

 

Biết mẹ tôi quen dì Tống, tôi rất mừng.

 

Mẹ tôi luôn cấm tôi yêu đương, dù bây giờ tôi đã học đại học rồi cũng vậy.

 

Nhớ lại tối qua tôi còn nắm tay Tống Nghị Kiệt ngủ, trong lòng tôi bắt đầu thấy sợ hãi.

 

Không lẽ bọn họ đi ăn cơm cùng nhau là để bàn chuyện ép chúng tôi chia tay?

 

Dù sao hai mẹ cũng quen nhau, chắc chắn mẹ tôi sẽ không nói gì quá thẳng thừng ngay trước mặt Tống Nghị Kiệt.

 

Trên bàn ăn, mẹ tôi uống rượu trắng.

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ mới sáng sớm.

 

Hơn nữa hình như dì Tống cũng không có ý định can ngăn, chỉ có tôi và Tống Nghị Kiệt sốt ruột tới giậm chân.

 

Tôi vừa định đứng dậy, mẹ tôi đã đứng lên trước.

 

Bà cầm ly rượu, xoay từ phía tôi sang phía Tống Nghị Kiệt.

 

“Tiểu Trác, xin lỗi con.”

 

Tiểu Trác?

 

Giữa lúc tôi đang ngơ ngác, mẹ tôi đã ngửa cổ uống cạn ly rượu.

 

“Năm đó, là cô có lỗi với con, cô không nên nói những lời đó với con. Mấy năm nay, cô vẫn luôn tự trách bản thân mình.”

 

Nói rồi bà lại uống thêm một ly nữa. Nghĩ đến việc mẹ đã thức cả đêm, giờ lại uống nhiều rượu như vậy.

 

Tôi định đứng dậy lại bị mẹ mắng cho một trận, bắt tôi ngồi trở lại.

 

Sau đó, mẹ tôi lại rót một ly rượu, quay sang nói với bác gái.

 

“Em gái, chị xin lỗi em và Tiểu Trác, nếu không phải vì chị, thằng bé cũng sẽ không như vậy.”

 

Mẹ tôi cứ xin lỗi rồi lại uống rượu như vậy, chẳng chịu nói rõ trọng tâm gì, khiến tôi chẳng hiểu ra sao.

 

Mãi đến khi đưa mẹ về nhà rồi, mẹ tôi mới ôm tôi khóc nức nở.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi khóc.

 

Mấy năm nay, bà mạnh mẽ hơn cả đàn ông.

 

Từ khi bố mẹ ly hôn, mẹ tôi từ một người phụ nữ yếu đuối trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.

 

Bà chưa bao giờ vắng mặt trong những khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời tôi.

 

Dù bận rộn đến mấy bà cũng sẽ nấu cơm, đón tôi đi học tan học.

 

Khi tôi gặp khó khăn với việc học, bà cũng luôn giúp đỡ tôi.

 

Mấy năm nay, quan hệ giữa chúng tôi không chỉ đơn thuần là mẹ con.

 

Mà còn sâu sắc hơn thế, chúng tôi là những người bạn thân thiết.

 

Nhưng bà cũng có lúc rất độc đoán, còn kiểm tra điện thoại của tôi xem tôi có nhắn tin với bạn nam nào không.

 

Ở trường cũng có người quen của bà.

 

Nhưng tôi chưa bao giờ phản đối, vì tôi biết trên đời này, người yêu thương tôi chính là mẹ tôi.

 

“Hi Hi, Tiểu Kiệt chính là Trương Trác năm xưa đấy.”

 

Mọi chuyện bỗng sáng tỏ.

 

Ra là vậy, bảo sao tôi cứ thấy anh ấy quen quen.

 

“Năm đó, bố con ngoại tình, mẹ bị đả kích rất lớn.”

 

“Lần đó Tiểu Trác sang chơi với con, còn nói sau này muốn con lấy nó, lúc đó nó mới sáu tuổi mà đã nói được những lời như vậy.”

 

“Mẹ bắt đầu thấy ghét Tiểu Trác, không cho nó đến chơi với con nữa, nhưng nó vẫn không bỏ cuộc.”

 

“Cuối cùng, mẹ đã nói những lời rất khó nghe với một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi.”

 

“Mẹ đã nói gì với anh ấy vậy?”

 

Mẹ tôi òa khóc nức nở trong lòng tôi.

 

“Mẹ nói Tiểu Trác là đồ con hoang, đồ mập chết tiệt, Hi Hi sẽ không thích cháu đâu, cô cũng sẽ không thích cháu, sẽ không bao giờ có ai thích cháu đâu.”

 

“Xin lỗi con, Hi Hi, lúc đó mẹ mới vừa ly hôn với bố con, đầu óc chỉ nghĩ đến việc chăm sóc cho con, không muốn con đi vào vết xe đổ của mẹ. Nhưng sau này mẹ mới biết, bố mẹ Tiểu Trác cũng ly hôn, nó bị bố nó bỏ rơi.”

 

“Xin lỗi, mẹ xin lỗi hai đứa, tất cả là tại mẹ.”

 

Nước mắt tôi cũng tuôn rơi.

 

Tiểu Trác là con trai nhà hàng xóm, anh ấy rất béo, lại học cùng trường mẫu giáo với tôi.

 

Vì béo nên anh ấy thường xuyên bị bắt nạt.

 

Anh ấy cũng rất ngốc, bị bắt nạt cũng không biết đánh trả.

 

Tôi nhìn mà không chịu được, quyết định đã ra tay giúp anh ấy.

 

Vì đánh nhau với mấy đứa trẻ bắt nạt Tiểu Trác mà tôi bị mời phụ huynh.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo