Tuy bị mắng nhưng tôi đã có thêm một người bạn, tên là Trương Trác.
Kể từ đó, quan hệ giữa tôi và Tiểu Trác tốt đến mức có thể ăn chung một bát cơm, ngủ chung một cái giường.
Khi bố mẹ tôi bận rộn công việc, chỉ có Tiểu Trác ở bên tôi.
Trước đây, Tiểu Trác đột ngột rời đi, chỉ để lại cho tôi một bức thư.
“Kiếp sau, chúng ta đừng làm bạn.”
Tôi đã khóc rất lâu, khi đó tôi nào hiểu được điều gì.
Chỉ biết rằng có lẽ cả đời này tôi sẽ không được gặp lại người bạn tốt của mình nữa.
Sau khi đưa mẹ về nhà, tôi vừa định ra khỏi phòng thì bị mẹ gọi lại.
“Hi Hi, Tiểu Trác có khuynh hướng tự tổn hại bản thân rất nghiêm trọng, mẹ muốn con giúp đỡ thằng bé.”
“Vâng ạ.”
Ngay khi cửa bị đóng lại, tôi không kìm được mà ngồi sụp xuống đất khóc.
Tôi biết rõ mật mã khóa nhà anh ấy.
Sau khi mở cửa vào phòng anh ấy, tôi cũng không nhìn thấy anh ấy.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước vọng ra từ phòng tắm ở phía tận cùng của phòng ngủ.
Đến gần xem xét, tôi thấy nước bắt đầu tràn ra từ khe hở dưới cửa phòng tắm.
Nhớ tới những ngón tay nhăn nheo của anh ấy hôm qua, tôi không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Trực tiếp nhìn thấy Tống Nghị Kiệt đang nằm trong bồn tắm đầy nước.
“Trương Trác.”
Nghe thấy giọng tôi, người nằm trong bồn tắm khẽ mở mắt.
“Chị, cuối cùng chị cũng nhớ ra em rồi.”
Tôi vừa định bước tới thì bị anh ấy gọi lại.
“Đừng đến gần em.”
“Em không muốn chị nhìn thấy em như thế này.”
Anh ấy chợt vùi đầu xuống nước trong bồn tắm.
Tôi chẳng rảnh bận tâm tới sàn nhà lênh láng nước, hoảng hốt chạy đến bên bồn tắm định kéo anh ấy lên.
Dường như anh ấy biết được ý định của tôi, lại chìm xuống càng sâu hơn.
Nhìn anh ấy ở trong nước tận vài phút, tôi sốt ruột.
Nếu không thể kéo được anh ấy lên, vậy thì cùng xuống thôi.
Khi tôi bước vào làn nước lạnh, vẻ mặt vốn đã buông xuôi của anh ấy bỗng trở nên căng thẳng.
Lần này, đến lượt anh ấy muốn kéo tôi lên.
Ra khỏi mặt nước, tôi mới biết nước lạnh đến nhường nào.
Cơ thể tôi cứ run lên liên hồi, nhưng cơn lạnh này không thể khiến tôi lùi bước.
Tôi đưa đôi tay trắng bệch ra ôm lấy mặt anh ấy.
“Đã bao lâu rồi?”
“Từ khi bố em bỏ đi.”
“Cho nên em bị người ta bắt nạt như vậy không phải là vì em không muốn đánh trả, mà là vì em muốn mượn tay bọn họ để tự trừng phạt bản thân?”
Trương Trác không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
“Có thể chữa được không?”
Lúc này, anh ấy ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt ướt sũng.
“Em ghét bệnh viện.”
“Chị sẽ đi cùng em, em mà không chịu chữa trị cho tốt, chị sẽ đến với cậu đàn em kia luôn.”
Đột nhiên, mặt nước của bồn tắm bắt đầu gợn sóng, ngay sau đó, một đôi tay ôm lấy eo tôi.
Đôi tay ấy chỉ dùng một chút lực, tôi đã ngã vào lồng ngực Trương Trác.
“Em sẽ phối hợp với bác sĩ thật tốt, chị đừng đến với cậu ta, được không?”
“Cho em một năm.”
“Vậy chị, em có được lợi gì không?”
“Chị sẽ gả cho em, không biết mê hoặc này...”
Lời còn chưa dứt, môi tôi đã bị anh ấy bịt kín.
Tốt lắm, lại bại trận chỉ trong một phút đồng hồ.
Anh ấy bế tôi ra khỏi nước, thấy cơ thể tôi đã mềm nhũn ra, anh ấy bật cười.
Nghĩ đến kỹ năng hôn vụng về của mình, tôi giả vờ câm nín nằm gọn trong vòng tay anh ấy.
…
Để Tống Nghị Kiệt có thể tiếp nhận điều trị tốt hơn, tôi chuyển đến nhà anh ấy, điều này cũng được người lớn hai bên đồng ý.
Không chỉ là tâm trạng, mà còn cả việc ăn uống.
Tôi thật sự cảm thấy bực bội, người nợ anh ấy chẳng phải là mẹ tôi sao? Sao tôi lại phải gánh trách nhiệm?
Tại sao không gọi đồ ăn ngoài mà lại bắt tôi nấu cơm?
Nửa năm sau, bệnh tình của anh ấy đã khá hơn rất nhiều.
Dì Tống mời chúng tôi tới ăn cơm, nói muốn cảm ơn tôi.
Dì ấy khen tôi giỏi, vừa biết nấu cơm lại biết rửa bát, còn dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng ngăn nắp.
Dì ấy càng khen, tôi lại càng cảm thấy áy náy.
Chỉ có tôi rõ nhất, những việc này không phải do tôi làm.
Trước khi đến nhà anh ấy, tôi đã bỏ tiền đi học nấu vài món.
Kết quả ngay ngày đầu tiên chuyển đến, anh ấy đã làm một bàn ăn thật thịnh soạn để chào đón tôi.
Ngay cả rửa bát cũng không cần tôi làm. Tôi cảm thấy mình rảnh rỗi như thế không ổn lắm, bèn cầm giẻ lau bắt đầu dọn dẹp.
Vừa định bắt đầu lau dọn, đã bị Tống Nghị Kiệt ôm vào phòng ngủ.
Anh ấy cúi đầu hôn lên má tôi.
“Những việc này để em làm, chị chỉ cần ở bên cạnh em là đủ rồi.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng, trừ phi đêm nay chị không muốn ngủ.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Ồ.”
Và thế là, chúng tôi bắt đầu sống chung.
Lâm Y Lâm biết chúng tôi sống chung, nằng nặc đòi đến nhà chúng tôi tham quan.
Tôi định nhân lúc Tống Nghị Kiệt không có nhà mà lén lút dẫn cô ấy đến.
Ngoại trừ thời gian lên lớp, chúng tôi gần như lúc nào cũng ở bên nhau.
Chỉ cần tôi không trả lời tin nhắn, anh ấy sẽ nhắn vô số tin thúc tôi.
“Chị.”
“Chị, chị không yêu em nữa sao?”
“Chị, chị mau trả lời tin nhắn của em đi.”