Chương 1: Tên khốn nạn
Tháng 7 năm 1993 ở Đại học tỉnh Nam, nơi đâu cũng có thể trông thấy những sinh viên đang cầm sách vở chăm chỉ học tập. Vì gần đến ngày thi cuối kỳ, dù là người bình thường không học tập nghiêm túc thì đến mấy ngày thi cuối kỳ này, ai cũng đều hận không thể cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi để nhét hết đống kiến thức cả học kỳ vào đầu trong vòng mấy ngày ngắn ngủi còn lại.
Hôm nay, Trần Kim đã đến thư viện chiếm chỗ ngồi từ sáng sớm, cơm trưa và cơm tối cô đều đi căng tin số 3 ở gần thư viện để ăn, cũng không về ký túc xá để nghỉ ngơi, ở lì trong thư viện mãi đến khi bị nhân viên quản lí đuổi ra ngoài mới thôi.
Cô đeo cặp sách lên, đi về khu ký túc xá đang sáng đèn vàng mờ. Khi đi qua phòng ký túc xá số 403, cô nghe thấy người ở bên trong cười đùa vui vẻ, trong đó còn nhắc đến Lê Hành Nhất.
Bước chân cô hơi ngừng lại, rồi tiếp tục đi về phía trước, dừng trước cửa phòng ký túc xá số 405.
"Về rồi sao, lại học muộn hả?" Tần Tuyết Mai ra mở cửa, hất cằm lên đánh giá người ta theo thói quen.
Trần Kim đáp “ừm” một tiếng. Không ngoài dự liệu khi lại nghe thấy Tần Tuyết Mai nói kháy một câu: "Ngày nào cũng đi sớm về muộn như thế, Trần Kim, có phải cậu sợ tôi mượn vở ghi bài của cậu nên mới ra ngoài ôn tập đúng không?"
Phía bên này là tòa ký túc xá mới, họ là lứa sinh viên đầu tiên vào ở. Từ khi khởi công, khu ký túc xá này đã xây dựng theo hướng sáu người một phòng, vậy nên so với tòa ký túc xá cũ một phòng tám người, mười người, thì chỗ đây cũng tương đối rộng rãi.
Sáu người ở phòng 405 đều là sinh viên ngành Tiếng Trung, học cùng một lớp. Sinh viên cùng lớp ở cùng một phòng khiến sự liên kết giữa họ gắn bó hơn, cũng dễ thân thiết với nhau hơn, nhưng nếu những người có tính cách không hợp nhau mà tập trung cùng một chỗ, thì như B52 nổ chậm vậy.
Trong phòng ký túc xá, Tần Tuyết Mai là lắm chuyện nhất. Cô ta chỉ nói năng dễ nghe với Dương Thiến – người có gia cảnh giàu có, còn đối với những người khác thì lúc nào cũng mỉa móc, trông đáng ghét cực kỳ.
Dương Thiến cực ít khi về ký túc xá ở, gia đình đã mua một căn hộ ở gần trường cho cô ấy, chẳng tội gì mà phải chen chúc với họ trong ký túc xá. Trong số bốn người còn lại, Trần Lộ là người cạnh tranh trên phương diện học tập với Trần Kim, xếp hạng tương đương nhau, đều muốn giành lấy học bổng hạng nhất. Về Lương Tiểu Ngọc, cô ấy là một người hướng nội ít nói, không có gì nổi bật dù là ở trên lớp hay ở ký túc xá. Cuối cùng là Mạnh Thắng Nam, một người cũng khá bộc trực, cẩu thả.
Dù đã năm ba Đại học, Trần Kim vẫn không thể kết giao với mọi người trong ký túc xá, thế nhưng lại khá thân thiết với Lâm Hân Nhiên ở phòng ký túc xá 404.
Những người khác trong ký túc xá đều hiểu rõ tính nết của Tần Tuyết Mai, không lên tiếng thì còn tốt, nhưng cứ mở miệng nói một câu gì là cô ta có thể đớp lại mười câu. Không phản dame được nhưng cũng chẳng thể đánh người ta, nên cách giải quyết tốt nhất là khỏi đếm xỉa đến cô ta đi.
Nhưng xưa giờ, Trần Kim chưa bao giờ chiều theo ý cô ta.
Cô đáp lại ngay lập tức: "Cho cậu mượn xem cũng phí phạm thôi, dù sao cậu không thi lại thì cũng là học lại." Câu nói này gần như đâm vào chỗ ngứa của cô ta, Tần Tuyết Mai đã cúp vài môn học, nếu như không xong hết các học phần trước khi tốt nghiệp, tất nhiên sẽ bị kéo năm học.
"Ôi coi kìa! Cậu rủa tôi đấy à?"
"Cậu có cái đéo gì mà tôi không dám hả? Cho dù tôi có thắp hương cầu Phật giúp cậu, Phật tổ cũng chỉ nói ‘làm thế cũng bằng thừa’ mà thôi."
Trần Kim không nhìn thẳng vào bản mặt đang giận dữ của cô ta, cô cất cặp xong bèn đi đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang ký túc xá để tắm gội.
Tắm rửa ra, trong ký túc xá đã có thêm một vị khách tới chơi, là đồng hương của Tần Tuyết Mai - Tống Giai Giai - học ngành Vật lý. Do ngành Vật lý có ít sinh viên nữ nên gộp lại không đủ một phòng ký túc xá, vậy nên đã phân đến phòng ký túc xá còn dư giường của những chuyên ngành khác. Tống Giai Giai được phân đến phòng 403 - một phòng ký túc xá của sinh viên nữ ngành Tiếng Trung.
Bởi vì cô ta là bạn cùng lớp với Lê Hành Nhất, cũng là đồng hương với Tần Tuyết Mai nên Trần Kim khá quen mặt cô ta.
Hai người này mà xúm lại với nhau thì chẳng có cái khỉ gì tốt đẹp, cô đoán chắc họ sẽ bàn tán về chuyện bực mình giữa cô và Lê Hành Nhất.
Quả nhiên, Tống Giai Giai trông thấy cô thì cố tình hỏi: "Trần Kim, bạn Lê Hành Nhất nói rằng cậu ấy sắp đính hôn rồi, thật hay giả đó? Các cậu quen nhau ba năm rồi, dù chia tay thì vẫn là bạn bè, hẳn là cậu phải biết nhỉ?"
Tiếng sột soạt trong ký túc xá bất chợt biến mất, bạn bè cùng phòng đang nằm ở trên giường đều hiểu ý nhau, không tạo ra tiếng động.
Trần Kim để chậu rửa mặt vào gầm giường, quay lại nhìn chằm chằm Tống Giai Giai, mãi đến khi cô ta thấy chột dạ, không dám đối mặt nữa thì mới xì một tiếng: "Cậu đúng là con chó của Lê Hành Nhất, người ta chia tay rồi mà vẫn chạy đến sủa mấy tiếng."
"Cậu!" Tống Giai Giai giận đến nỗi đỏ cả mặt, bàn tay vừa giơ ra đã bị Trần Kim gạt xuống: "Tôi và Lê Hành Nhất chia tay, đó là chuyện của tôi với cậu ta, không tới phiên một con chó sủa đâu. Lá thư tình cậu viết cho Lê Hành Nhất hồi học kỳ đầu của năm hai vẫn còn ở chỗ tôi đây này, đừng bảo là cậu không theo đuổi được Lê Hành Nhất nên mới thẹn quá hoá giận, tới gây chuyện với tôi đấy nhé? Nếu như Lê Hành Nhất có đính hôn và mời tôi, vừa khéo, tiện đường đưa lá thư tình mà cậu viết cho vợ chưa cưới của người ta luôn. Ê này, chưa gì đã khóc rồi à? Chậc chậc~"
"Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy?! Tôi không viết thư tình gì cả!" Tống Giai Giai thét to.
"Ôi khiếp, giọng gì mà khó nghe quá." Trần Kim nhún vai: "Cậu viết cái gì thì lòng cậu tự biết, nếu không thì để tôi lấy ra, đưa đến lớp cậu cho bạn cùng lớp cậu so sánh nét chữ giúp nhé?"
Tần Tuyết Mai kéo Tống Giai Giai đang giận dữ lại, dùng giọng bất mãn nói với Trần Kim: "Trần Kim, cậu cũng gây sự vừa phải thôi, chẳng phải chỉ là thư tình thôi sao, có gì to tát đâu. Dù sao cũng đâu có giành với cậu thật đâu."
"Biết người ta có người yêu rồi mà vẫn còn viết thư tình, đúng là chỉ có cái loại người như cậu mới thấy chuyện đó chẳng có gì to tát." Trần Kim nhếch miệng khinh thường, lại tung thêm một cú: "Chẳng trách cậu chạy đến trước mặt bạn trai của Dương Thiến ton hót lấy lòng như vậy, tiếc là người ta không thèm để ý, mà cái loại cậu còn lấy Dương Thiến ra làm cái cớ để tiếp cận cơ."
"Á! Trần Kim, cậu bịa chuyện!" Tần Tuyết Mai vô thức liếc nhìn về phía giường ngủ của Dương Thiến.
Trần Kim cười khì khì rung đùi đắc ý, cái vẻ mặt kia trông lại càng chọc tức người khác: "Cậu đã nói là bịa đặt thì thôi vậy. Dù sao thì thứ Tư tuần trước cũng chẳng phải tôi viện cớ Dương Thiến đang ôn tập, muốn mượn tài liệu đâu. Hi hi, các cậu cứ từ từ mà tán gẫu, tôi đi ngủ đây."
Tần Tuyết Mai và Tống Giai Giai giận đến nỗi thở hổn hển, thấy Trần Kim vừa trèo lên giường xong đã kéo soạt cái rèm lại, lập tức chặn lại tầm mắt của họ. Họ tức giận, nhưng đâu cãi lại được Trần Kim, hơn nữa, dáng vẻ đê tiện kia của Trần Kim làm người ta cực kỳ ngứa mắt.
Đợi đến khi bọn họ ra ngoài, cửa ký túc xá bị đóng sầm một cái, trong phòng lại vang lên tiếng sột soạt.
Nội tâm của ba bạn cùng phòng im lặng không lên tiếng: Má nó! Má nó thật!
Qua một lúc lâu, Mạnh Thắng Nam thò đầu ra nhìn: "Này, Trần Kim, Tần Tuyết Mai thực sự đã viết thư tình cho người yêu, à không, người yêu cũ của cậu hả? Cả Tống Giai Giai nữa, có phải cậu ta định đào góc tường của Dương Thiến không?"
Hai người khác cũng cùng nhìn về phía giường của Trần Kim.
"Ban đầu chỉ đoán thôi, bây giờ mới phát hiện là thật."
Mọi người lại im lặng: "..."
Trần Kim làm người ta tức giận, đúng là có chút bản lĩnh.
Nhưng trong lòng Trần Kim vẫn còn buồn bực.
Cô và Lê Hành Nhất đều đến từ thành phố Phủ Châu, thủ phủ của tỉnh, thi lên cấp ba thì vào trường cấp ba số 3 của thành phố, trở thành bạn học cùng lớp. Chẳng qua nhà Lê Hành Nhất ở khu thành thị, nhà cô lại ở vùng ngoại ô nông thôn. Sau khi tốt nghiệp, thi Đại học xong thì họ mới bắt đầu quen nhau, cho đến năm nay, tổng cộng đã quen nhau ba năm. Mặc dù ở cùng một trường, nhưng lại không cùng một khoa, bình thường cũng không hay đi với nhau, hơn nữa chuyên ngành của cậu ta đa số đều là sinh viên nam nên cô cũng không gần với bạn cùng lớp của cậu ta.
Cũng không biết từ lúc nào, thời gian cô và Lê Hành Nhất gặp mặt càng ngày càng ít, nhưng họ đều là những người đặt nặng việc học, vậy nên cô cũng không nghĩ nhiều. Ai ngờ, khi cô và Lâm Hân Nhiên đến nội thành để xem phim hồi tháng Năm, đúng lúc gặp phải Lê Hành Nhất đang ôm ấp với một hoa khôi bên ngành Vật lý, trông hai người vô cùng thân mật.
Khi ấy cô bị kích động một chút, đi thẳng đến đối chất với Lê Hành Nhất, kết quả lại bị Lê Hành Nhất nói rằng cô chẳng tiến bộ gì cả.
Làm chuyện có lỗi rồi còn ụp nồi lên đầu người khác, Trần Kim cảm thấy không cần học sâu thêm nữa, nên quyết định từ bỏ việc học lên Thạc sĩ. Bản thân Lê Hành Nhất muốn học sâu thêm, đã từng khuyên cô nhưng không thành công. Không ngờ rằng việc này lại bị cậu ta coi thành cái cớ để cắm sừng.
Nghĩ lại, cũng coi như mượn chuyện này để thấy rõ được Lê Hành Nhất, lúc ấy, Trần Kim tát cậu ta rồi nói lời chia tay luôn. Kết quả là cô gái mà Lê Hành Nhất đang quen lại đến tìm cô sau đó, nói rằng cô đào mỏ Lê Hành Nhất không nhả, là vì thấy nhà Lê Hành Nhất có công ty nên muốn trèo cao.
Nếu như nói một cách bí mật, Trần Kim cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng cô gái đó cứ đến lớp học tìm cô, chặn ngay vào lúc tan lớp để nói trước mặt các bạn học. Lúc đó, Trần Kim lập tức tuyên dương câu chuyện "Tên khốn bắt cá hai tay và con ngu tiểu tam" cho bạn cùng lớp nghe.
Nồi nào úp vung nấy cũng tốt, nhưng bây giờ cô lại không mấy vừa ý với hai đứa đê tiện này nữa.
*
Thi liên tiếp ba ngày cuối cùng cũng xong, chương trình học tập suốt bốn năm Đại học cuối cùng cũng có thể chấm một dấu phẩy rồi.
Lâm Hân Nhiên thi xong thì lập tức chạy về ký túc xá cùng cô: "Chiều nay tớ đến nhà cô tớ để ăn mừng, không thể về cùng cậu rồi."
"Không sao, tớ tự về được mà." Trước đây, nhà của Lâm Hân Nhiên ở vùng ngoại ô. Khi về nhà, họ có thể đi cùng với nhau một đoạn khá dài nhưng bắt đầu từ năm thứ hai, việc kinh doanh của nhà Lâm Hân Nhiên khởi sắc nên chuyển đến khu nội thành, họ cũng chỉ đi cùng đường một đoạn ngắn.
"Cậu thực sự quyết định từ bỏ chương trình Thạc sĩ liên thông cho sinh viên xuất sắc sao?"
Chuyên ngành của họ có bốn suất cho sinh viên xuất sắc được học thẳng lên Thạc sĩ dựa theo bảng xếp hạng thành tích, Trần Kim chắc chắn là có tên trên bảng. Nhưng cô cũng từng nói chuyện không học Thạc sĩ nữa với gia đình, Lâm Hân Nhiên và Lê Hành Nhất. Nếu như cô từ bỏ suất lên thẳng Thạc sĩ này, Lâm Hân Nhiên lại vừa vặn có thể được bổ sung.
Trần Kim gật đầu chắc nịch, nói với giọng chân thành: "Tớ không định tiếp tục học nữa. Nhưng tớ muốn ở lại trường làm trợ giảng."
Lâm Hân Nhiên hơi xấu hổ, cô ấy muốn tiếp tục học Thạc sĩ, nghĩ đến nếu như Trần Kim chắc chắn không học Thạc sĩ nữa, vậy thì cô ấy có thể có một suất học lên thẳng Thạc sĩ, dẫu sao thì lên thẳng cũng dễ hơn phải thi lên rất nhiều.
"Thành tích của cậu tốt như vậy, xin ở lại trường làm trợ giảng thì hẳn là dễ thôi. Không phải giáo sư Tống hay nói, sinh viên có chí hướng có thể cân nhắc ở lại trường làm trợ giảng hay sao?"
Trần Kim than thở: "Bạn gái hiện giờ của Lê Hành Nhất có cậu họ làm Phó viện trưởng trong khoa đó." Đây là lời mà Lê Nhất Hành nói khi vô tình chạm mặt trong trường sau khi hai người đã chia tay.
Cái tên khốn nạn này, cắm sừng người ta thì thôi đi, lại còn làm trễ nải công việc ở lại trường sau này của cô, mấy cái tát khi ấy đúng là vẫn còn quá nhẹ.
"Vậy thì nghỉ hè cậu phải đi tìm đơn vị thực tập sao? Có thể đến công ty của bố tớ, nhưng nhà tớ chỉ là một công ty nhỏ thôi."
"Chắc nghỉ hè tớ cũng không rảnh để đi thực tập đâu." Trần Kim giải thích: "Năm ngoái cậu tớ đã kêu mẹ tớ xây thêm ba tầng, nhà cửa vẫn còn trống không, chưa trang trí gì hết. Còn mấy cây ăn quả ở nhà nữa, tớ cũng phải về thu hoạch."
Nói đến những việc này, đầu của cô bắt đầu đau.
Nhà của cô ở phía dưới thôn Kiều Đông, nằm ở vùng ngoại ô huyện Nam Thành của thành phố Phủ Châu, cách trung tâm của ngoại ô những một thôn Kiều Tây. Bên cạnh thôn Kiều Tây có một nhà máy, vậy nên nhà nào ở đó cũng có nhà cao tầng cho thuê. Đương nhiên, các ngôi nhà cao tầng ở thôn Kiều Tây không hoàn toàn cho thuê hết, mà là do có lời đồn rằng thôn Kiều Tây sắp bị giải tỏa. Nếu đã phải di dời rồi, vậy thì sao không dốc hết vốn liếng ra để xây thêm?!
Thôn Kiều Đông mà nhà Trần Kim ở cũng có hộ cho thuê, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên tiền thuê ít hơn khoảng 1/3 so với thôn Kiều Tây, thậm chí có chỗ còn ít hơn một nửa.
Nguyên quán của bố cô là ở thôn Kiều Tây, nhưng sau khi ly hôn với mẹ cô từ hai mươi năm trước, ông ta đã chuyển lên thành phố ở. Còn mẹ cô thì dẫn cô về nhà mẹ đẻ ở thôn Kiều Đông sau đó.
Bắt đầu từ năm 1987, gia đình bắt đầu xây nhà, mãi đến đầu 1992 năm ngoái, gia đình mới xây xong hai ngôi nhà cao ba tầng. Vào tháng 3 năm ngoái, cậu của cô có một công ty xây dựng cứ thúc giục mẹ cô xây thêm tầng nữa, lúc ấy mẹ cô nghĩ rằng xây xong thì cho thuê cũng được, vậy nên xây thêm ba tầng nữa cho cả hai tòa nhà.
Vốn gia đình đang rất yên ổn, mẹ cô ở nhà thu tiền cho thuê, sân trước xây một gian để mở quán tạp hóa, mười mẫu đất trồng cây ăn quả thường cũng thuê người quản lý. Cộng hết tất cả các khoản thu tạp nham lại thì một năm nhà cô cũng thu được 5, 6 vạn. Mặc dù việc xây thêm tầng đã ngốn quá nửa tiền tích góp suốt mấy năm qua, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiếm được.
Bất hạnh thay, mẹ của cô đột nhiên ngã bệnh rồi mất vào cuối năm ngoái. Thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi một mình cô.
Trước khi học kỳ tới bắt đầu, cô muốn thuê khoán vườn cây ăn quả nhưng bị cậu của cô cản lại, thậm chí còn kêu cô tìm người đến để trồng đào vào những chỗ đất còn trống trong nhà, quán tạp hóa ở nhà cũng không để cô cho thuê, mà lại bảo cô thuê người khác đến giúp trông quầy.
Thế mới nói vì sao học kỳ này cô lại bận rộn như thế, đều do đống phiền phức mà cậu cô kéo đến cho cô.
Lâm Hân Nhiên cũng không nhịn được mà đồng cảm với cô: Trời ơi, sao lại có loại cậu như này chứ?!
=> Kính có lỗi gì thì mong mọi người góp ý nha, không nhận gạch đá :]