Nhật Kí Phát Tài Ở Ngôi Làng Bị Giải Tỏa [Thập niên 90] - Chương 6

Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Chương 6: Chiếm Lời

*Việt Nam có cách gọi về chồng của dì là chú và dượng, vì truyện còn nhiều nhân vật chú bên đằng nội nên Kính sẽ để dượng bên ngoại nha.

Dì cả của Trần Kim, Trần Vân và mẹ cô là chị em ruột, làm nghề buôn bán quần áo ở khu chợ đầu mối phía Tây thành phố với ba quầy hàng, còn dượng cả Cố Thuận Phát cùng mấy anh em trong nhà mở một tiệm cơm, hai người chỉ có một cô con gái độc nhất là chị họ Cố Mẫn Mẫn.

Dì hai Trần Quỳ và cậu ba mới là anh em ruột, sức khỏe dì không tốt nên không có con.

Mối quan hệ giữa các anh chị em bên ngoại của Trần Kim rất tốt, nên thế hệ của Trần Kim thường được nuôi lớn với nhau. Chẳng hạn như cậu cả và cậu ba cũng thường giao con cái cho mẹ Trần Kim trông nom. Trần Kim được xếp chung với ba chị em họ, với trên có hai chị họ, dưới có một em họ nên người trong nhà quen gọi cô là “bé ba”, người trong thôn cũng quen gọi vậy.

Trần Vân vừa đến đã hỏi khắp nơi tìm “bé ba”, Trần Văn Cường mời bà ấy ngồi xuống ăn hoa quả và quạt mát, nhưng Trần Vân nhìn trái nhìn phải mà không thấy Trần Kim đâu, liền hỏi: “Bé ba không có ở nhà sao? Việc quan trọng thế này mà nó không có nhà thì không được đâu?”

Trần Văn Cường đã quen với vẻ lúc nào cũng vội vàng của em gái, đáp: “Trưởng thôn và lão bí thư gọi con bé đi làm việc rồi, em tìm nó có việc gì à?” Ông ấy chỉ hỏi vu vơ nhưng cũng thầm nghĩ Trần Vân thì có việc gì cần tìm Trần Kim chứ?

Trần Vân nhìn quanh, thấy mấy anh chị em đều có mặt, trừ đứa cháu trai lớn, còn lại các cháu khác không có ở chỗ anh cả, bà ấy mở lời thẳng thắn: “Nhà mình sắp giải tỏa rồi, căn nhà cũ của bố mẹ để lại chia thế nào đây?”

Mọi người đều quay sang nhìn bà ấy, ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau.

Trần Văn Khang với Vi Tú Hà, Trần Quỳ liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù mối quan hệ anh chị em họ rất tốt nhưng họ cũng đã chia xong rồi mà, căn nhà cũ của bố mẹ để lại đương nhiên không có phần của họ.

Vi Tú Hà hơi khó chịu, Trần Vân vừa về đến nhà đã đòi hỏi chuyện căn nhà cũ, ai mà không biết căn nhà này trước đây đã nói rõ sẽ để lại cho dì ba Trần Văn Phương, giờ Trần Văn Phương mất rồi, tất nhiên là của Trần Kim. Trần Vân đây là đang giả ngu hả.

Nhà họ với nhà Trần Văn Phương có quan hệ thân thiết nhất, vốn xem Trần Kim như con gái ruột, vì vậy Vi Tú Hà không ưa gì Trần Vân.

“Căn đó à, lúc bố mẹ mất đã nói để lại cho Trần Văn Phương rồi, làm thủ tục sang tên cho chị ấy luôn rồi. Năm ngoái chị ấy mất, đương nhiên là để lại cho Trần Kim chứ sao. Hồi đầu năm trưởng thôn còn gọi Trần Kim về làm chứng nhận, sang tên nhà và đất cho con bé hết rồi.”

Trần Văn Cường làm kinh doanh, Trần Văn Hoa làm trong cơ quan, cả hai đều hiểu ẩn ý trong lời nói của Trần Vân.

Chẳng lẽ bà ấy định nhắm vào căn nhà cũ?!

Hà Tĩnh Nhàn và Lưu Quyên, hai chị em chị dâu khẽ cười nhếch mép cùng nhau, họ làm dâu trong nhà mà còn không nghĩ đến chuyện tranh giành căn nhà bố mẹ để lại, thế mà cái thứ đã đi lấy chồng, còn không chăm sóc bố mẹ lúc cuối đời lại muốn tranh giành. Đúng là không biết xấu hổ.

Nhìn thấy Trần Kim sắp được chia một khoản tiền lớn, nếu bảo họ không ghen tị chút nào thì không đúng, một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi lại dễ dàng có trong tay số tiền đủ tiêu cả đời. Nhưng họ không phải là người không có lương tâm, năm xưa tình cảm bố mẹ ra sao họ đều hiểu rõ cả, hơn nữa lúc đó Hà Tĩnh Nhàn cùng Trần Văn Cường còn bận kiếm tiền, ba đứa con đều do cô út giúp đỡ trông nom.

Trần Văn Phương đi rồi, nhưng chưa đến mức mới một năm mà tình cảm đã không còn.

Trần Vân cau mày, thấy anh trai chị dâu không lên tiếng thì hiểu ngay thái độ của họ.

Bà ấy biết mình không có lý, nhưng bảo bà ấy không được gì thì không cam tâm. Anh hai cũng chuyển hộ khẩu đi rồi, nhưng bố mẹ cũng chia cho anh ấy một mảnh đất, hóa ra trong bốn anh chị em ruột thịt, chỉ có mình bà ấy là chẳng được gì?

Hà Tĩnh Nhàn ngồi ngay ngắn, liếc Trần Vân một cái, giọng lãnh đạm: “Nhà và đất bố mẹ đã nói rõ để lại cho Trần Văn Phương rồi, lúc đó trưởng thôn, lão bí thư chi bộ trong thôn cũng đứng ra làm chứng, chẳng phải chị cũng đồng ý sao?”

“Đồ của ai thì người đó giữ, không có gì phải bàn cãi cả.”

Mặt mày của họ đều khó coi, Lưu Quyên liếc trái liếc phải, bật cười phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Chắc là cô cả lo bé ba nhỏ tuổi, không giữ được tiền thôi. Con bé không có bố mẹ nương tựa, chúng ta làm bậc trưởng bối lo lắng cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng Trần Kim cũng sắp đi làm rồi, còn học mấy năm đại học, con bé cũng biết nên chi tiêu như thế nào. Hôm qua có khách thuê đòi gây sự, bé ba xử lý rất ổn thỏa, tôi thấy nó cầm tiền cũng chẳng tiêu bậy đâu.”

Vi Tú Hà vội vàng phụ họa: “Chắc chắn rồi, từ khi Trần Văn Phương mất, nhà cửa cho thuê, tiệm tạp hóa với vườn trái cây, bé ba thường xuyên về chăm lo, cái gì cũng sắp xếp ổn thỏa.”

Mỗi người một câu, khiến Trần Vân cũng không tiện mà mở miệng nói tiếp, bà ấy tức đến đỏ cả mắt.

Họ nói nghe nhẹ nhàng là bởi vì ai cũng có phần trong tiền bồi thường giải tỏa, chỉ riêng bà ấy là không có gì. Cảm giác tủi thân dấy lên trong lòng, nghĩ nếu bố mẹ còn sống thì thế nào cũng sẽ có phần của bà ấy.

Ngay cả em họ Trần Quỳ, dù không được chia tiền bồi thường giải tỏa ở thôn Kiều Đông, nhưng nhà chồng Trần Quỳ ở thôn Mộc Đường bên đó cũng đang giải tỏa…

Càng nghĩ Trần Vân càng thấy ấm ức, bình thường bà ấy đối xử với ba chị em Trần Đình, Trần Gia, và Trần Kim chẳng kém gì con mình, nhất là Trần Kim, vì là con của em gái ruột, còn là con một như Cố Mẫn Mẫn nhà bà ấy. Trần Vân thương Trần Kim thiếu bố nương tựa nên thường xuyên gửi cho con bé nhiều quần áo hơn cả cháu gái nhà anh chị.

Bây giờ thì hay rồi, chỉ chờ tiền bồi thường giải tỏa về, ai nấy đều hóa thành cô ấm nhà giàu, còn nhà bà ấy vốn điều kiện tốt nhất lại thành kém nhất.

Lúc nghèo khó thì tình cảm mặn nồng, giờ sắp giàu lên thì không còn thật lòng nữa, bắt đầu tính toán với nhau rồi. Nói là em út chăm bố mẹ đến cuối nên được căn nhà cũ, thế chẳng lẽ mấy năm qua bà ấy không giúp đỡ gì à? Phát đạt rồi là muốn đá bà ấy ra, sợ bà ấy đòi chia phần sao.

Trần Vân chỉ thấy lạnh lòng, bà ấy hừ một tiếng, xoay người đi thẳng, giày cao gót gõ côm cốp trên nền nhà như dậm mạnh vào lòng mấy người họ.

Trong lòng Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa cũng thấy không thoải mái.

Nhà cũ đúng là nên để lại cho Trần Kim, không ai được chia, nhưng trong đám anh chị em chỉ có mỗi Trần Vân là không có phần, họ cũng cảm thấy rất khó xử.

Lưu Quyên chen ngang dòng suy nghĩ của hai anh em, nói: “Cũng chỉ vì bây giờ gặp may mắn mới được giải tỏa, Trần Vân mới tính về đòi chia nhà cũ. Sao chị ấy không nói đến ba cái sạp quần áo lớn kia của chị ấy đi?”

Nghe nhắc đến ba cái sạp lớn, Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa liền tỉnh người, Lưu Quyên nói tiếp: “Ba cái sạp lớn đó là mẹ bán đi chiếc vòng tay gia truyền để mua. Lúc ấy anh cả, Văn Hoa nhà em và Trần Văn Phương chẳng ai dùng đến, Trần Vân thì muốn bán sỉ quần áo nên lấy cả ba cái sạp để kinh doanh. Sau này có tiền mới chuyển sạp sang tên chị ấy. Hồi đó một sạp chỉ có giá một ngàn đồng, giờ thì mười mấy vạn cũng chưa chắc mua được. Sạp tăng giá nhiều vậy, chúng ta cũng chẳng đi đòi tiền, giờ chị ấy lại dám đòi nhà cũ là sao?”

Hai anh em lại chìm vào im lặng.

Khi Trần Vân muốn chuyển ba sạp ở chợ bán sỉ sang tên mình, đã là năm thứ tư mua sạp. Lúc đó giá trị sạp đã tăng gấp nhiều lần, nhưng Trần Vân chỉ trả theo giá mua ban đầu. Lúc đó bố mẹ không có ý kiến, họ cũng không lên tiếng mà thôi.

“Thôi, đừng nói đến chị ấy nữa.” Trần Văn Cường xoa sống mũi, người chị cả này của ông ấy vốn đã như thế, mạnh mẽ, lại luôn được người nhà cưng chiều. Nhưng dù có chiều thế nào cũng không thể để bà ấy chiếm hết lợi ích.

“Thôn Mộc Đường cũng đã dán thông báo rồi phải không? Nhà dì bên đó người đông, giải tỏa chắc khó hơn bên anh nhỉ.”

Thôn Mộc Đường là thôn lớn, dân số gần hai nghìn, trong thôn lại chia thành mấy họ, không như thôn Kiều Đông, cả thôn chỉ có họ Trần. Mâu thuẫn trong thôn không ít, mười ba năm trước còn từng có vụ đánh nhau ầm ĩ, dao thật súng thật đều lôi ra, đợt trấn áp năm 1983, cảnh sát bắt đi cả loạt người, thôn mới bớt ồn ào.

Trần Quỳ cười khổ một tiếng: “Chiều qua bên giải tỏa mới dán thông báo, tối đã có mấy nhà đánh nhau vì chuyện chia tiền rồi.”

“Nhà em...”

“Kệ họ ầm ĩ thôi, chia được bao nhiêu thì tùy bố mẹ chồng.” Chồng dì ấy là con thứ, người hiền lành lại bị kẹp giữa, không tranh được với anh cả phải nuôi bố mẹ, cũng không giành lại được với đứa em út được bố mẹ yêu chiều.

Sức khỏe của dì ấy thì không tốt, không sinh con được mới gả cho ông chồng góa vợ nuôi hai đứa con, quan hệ với hai đứa con riêng của chồng thì lạnh nhạt, giành được tiền thì cũng là của bọn nó, dì ấy không rỗi hơi đi tranh.

“Anh nghe nói ký xong thỏa thuận là chuyển vào nhà tái định cư luôn, hai thôn mình có khi sẽ phân vào cùng nhau.”

“Cũng chưa chắc, như bọn em đây, không cần nhà tái định cư, lấy tiền cũng được.”

“Đo đạc xong là nhà em được chọn nhà rồi. Bố chồng em và ông anh họ đều nói là chỉ muốn lấy tiền, cầm tiền trong tay rồi mấy người sẽ sang thôn Kiều Tây mua đất xây nhà.”

Trần Văn Cường cũng tính xem có nên mua đất ở thôn Kiều Tây xây nhà hay không, nhưng nghĩ kỹ lại, người nhà mình không ưa người thôn Kiều Tây, qua đó mua đất xây nhà cũng khó mà sống. Với lại, lần giải tỏa lớn thế này cũng không có thôn Kiều Tây, ông ấy đoán thôn Kiều Tây còn lâu mới đến lượt giải tỏa.

Trần Kim bận rộn cả buổi sáng, vừa tổng hợp diện tích đất nhà cửa của từng nhà trong thôn để tiện cho bên giải tỏa đối chiếu, lại bị lôi đi giúp đếm số, cả buổi sáng bận đến hoa mắt chóng mặt. Về nhà ăn xong cơm trưa, cô vội vào phòng ngủ trưa. Chiều tỉnh dậy, nhà cậu ba chỉ còn tiếng chơi game của em họ Trần Vĩnh An.

“Chị, chị!” Vừa thấy Trần Kim bước ra, Trần Vĩnh An lập tức quăng tay cầm game, cười nịnh bợ: “Chị, chị sắp thành đại phú bà rồi, còn em thì vẫn là thằng nghèo rớt mồng tơi…”

“Lại muốn xin gì đây?” Trần Kim liếc qua đã đoán được chiêu trò của cậu ấy.

“Ha ha.” Trần Vĩnh An cười ngớ ngẩn: “Em muốn cái máy chơi game đời mới thôi mà. Không đắt lắm đâu... Ấy, ấy! Chị! Chị ba! Haizz, bảo sao người ta nói càng giàu càng keo kiệt, đến cái máy chơi game cũng không chịu mua cho em.”

Ngày nào cũng ở nhà chơi game, chọc giận mợ hai, còn lâu cô mới mua cho.

Trong tiệm tạp hóa nhà họ, người ra kẻ vào nườm nượp, các chị em họ đều có mặt.

Vừa thấy cô, Trần Đình hỏi ngay: “Trần Kim, em định nhận bồi thường cái gì?”

“Còn chưa biết được bao nhiêu, đợi người ta đến đo đạc rồi tính tiếp.” Thực ra cô cũng đã có ý tưởng, nếu có thể lấy nhà thì lấy hết nhà, giữ lại cho thuê cũng là một khoản thu nhập, còn lại tiền thì cũng đủ dùng.

Trần Đình mím môi, lại hỏi: “Vậy em có định mua ô tô không?”

“Ô tô? Em chưa có bằng lái, cũng không biết lái. Ai định mua? Anh cả hay anh hai?”

“Anh ba nói muốn mua.”

“Ồ.” Anh ba Trần Vĩnh Phi thích những thứ như xe cộ, pháo đài, máy bay lắm, nhưng mà, Trần Kim cười nói: “Em đoán cậu ba và mợ ba sẽ không cho anh ấy mua đâu.”

Rồi lại nhớ ra hôm nay là thứ Sáu, cô hỏi: “Chị Đình, chị xin nghỉ được mấy ngày?”

Trần Đình buồn bực, cô ấy học ngành y tá, sau khi tốt nghiệp đã được phân vào bệnh viện phụ sản khu Tây Thành làm việc, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, xin nghỉ khó hơn lên trời. “Chỉ xin được hai ngày, mai phải quay lại làm rồi.”

Cô ấy còn muốn ở lại để xem tiến độ giải tỏa, chủ yếu là muốn biết nhà mình sẽ được chia bao nhiêu tiền.

Trần Gia cầm chai nước ngọt mát lạnh, tu một ngụm rồi than thở: “Cũng may em vẫn là sinh viên, hì hì.”

Điền Miêu cũng thở dài, nhưng là cái thở dài lo lắng, cô ấy vất vả lắm mới xin được công việc trông coi tiệm tạp hóa, làm chưa đến nửa năm mà giờ công việc sắp mất rồi.

Trần Kim nhìn Điền Miêu, thầm nghĩ đến lúc đó xem có đổi được cửa tiệm nào khác không. Cô vẫn muốn tiếp tục kinh doanh, nếu Điền Miêu khó tìm việc thì cho ở nhà mở tiệm luôn.

Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.

Điền Miêu nghe máy: “Alo.”

Qua mười mấy giây, cô ấy quay qua nhìn Trần Kim, nhỏ giọng hỏi: “Bố chị gọi, chị có nghe không?”

“Cứ bảo chị không có ở đây.”

Điền Miêu liền nói vào điện thoại: “Trần Kim không có ở đây, lát nữa gọi lại nhé.” Sau đó tắt máy cái rụp.

=> Gần đây, Kính hơi bận. Tự hứa 30/4 - 1/5 bão chap như người đi concert Quốc Gia cho cả nha nhe, hú hú.
Thật ra, Kính có đăng bên T.Y.T nữa đấy, chỉ chậm hơn bên này 1 chap thôi, bên đó vừa free vừa ít quảng cáo.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 5 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo