Nhật Ký Mùa Thu - 2

4.


“Tôi không bỏ trốn, Thẩm Lương Dụ! Tôi đã đến KinThành vay tiền để cứu anh! Anh cứ kiểm tra tài khoản ngân hàng ngày 7 tháng 1 năm đó đi, số tiền đó là tôi chuyển cho anh…”


Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, cổ họng nghẹn ngào, đau đớn không thể nào xoa dịu.


Thực ra, suốt những năm sống bên ngoài, tôi đã chẳng còn khóc nữa.


Nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy gương mặt này, tôi lại nhớ đến cảnh Thẩm Lương Dụ bị đưa vào ICU, nắm lấy má tôi và dịu dàng an ủi:


“Tiểu Ý, anh không sao… Em hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”


Anh nói: “Nếu anh không qua khỏi, em hãy quên anh đi và bắt đầu một cuộc sống mới.”


Khi đó, tôi bám chặt vào tay vịn giường bệnh, liều mạng lắc đầu, van xin anh đừng rời bỏ tôi.


Bởi vì trên thế gian này, ngoài Thẩm Lương Dụ, chẳng còn ai đối xử tốt với tôi nữa.


Từ nhỏ, cha mẹ ly hôn, không ai quan tâm đến tôi. Bốn năm đại học, tôi thậm chí không đủ tiền đóng học phí. Chính Thẩm Lương Dụ đã chia sẻ học bổng và tiền làm thêm của anh để tôi có thể sống một cách tạm ổn.


Khi ấy, anh chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa biển đời mênh mông vô tận của tôi.


Trong cơn mất kiểm soát, tôi nắm chặt tay anh, như thể rơi vào vực thẳm không đáy.


Cho đến khi một giọng nói non nớt vang lên, kéo tôi trở lại thực tại.


Cô bé mở to đôi mắt đen lay láy, ngây thơ nói một câu khiến tôi lạnh toát toàn thân:


“Cô ơi, sao cô lại nói dối?


“Rõ ràng số tiền đó là mẹ con cho, mẹ nói đã vay từ bạn bè để giúp chú.”


Lời nói vừa dứt, ánh mắt Thẩm Lương Dụ, vốn đã đỏ hoe, bỗng trở nên lạnh lùng và tỉnh táo.


Anh rút tay lại, xa cách nhìn tôi:


“Khâu Ý, xin em hãy tự trọng.”


“Những năm qua, anh đã nghĩ, đối mặt với một người bạn đời mắc bệnh nặng, có lẽ ai tỉnh táo cũng sẽ bỏ đi.”


“ Nhưng, Khâu Ý, anh không cần em dùng tiền cứu anh. Anh chỉ cần em ở bên anh trong những giây phút cuối cùng.”


“Thế mà em lại biến mất vào ngày hôm sau…”


“Giờ đây anh đã sống tốt, sau này đừng làm phiền nhau nữa.”


5.


Nói xong, Thẩm Lương Dụ hít một hơi thật sâu.


Anh thả đĩa thịt bò cuối cùng vào nồi lẩu.


Món này trước đây anh rất thích, nhưng luôn nhường cho tôi ăn.


Tôi cúi mắt, khẽ cười nhẹ, như thể đã buông bỏ được điều gì đó.


Quá khứ đã trôi qua từ lâu rồi.


Chúng ta đều nên bắt đầu một cuộc sống mới.


Nhưng trước khi làm điều đó, chuyện cũ không thể để mập mờ như vậy.


Tôi lau nước mắt, từ từ cúi người, mỉm cười hỏi cô bé trước mặt:


"Cô bé, mẹ con tên là gì vậy?"


Cô bé tỏ ra cảnh giác, nghiêng đầu không muốn nhìn tôi, rồi nắm chặt cánh tay Thẩm Lương Dụ.


Nhưng cuối cùng, cô bé vẫn thốt ra hai chữ: "Thẩm Tình."


"À… ra là vậy."


Tôi ngồi trở lại chỗ của mình.


Thẩm Tình.


Em gái nuôi không cùng huyết thống của Thẩm Lương Dụ.


Khi còn học đại học và yêu Thẩm Lương Dụ, cô ta đã luôn đố kỵ và căm ghét tôi.


Thậm chí, việc bố mẹ Thẩm ghét bỏ tôi cũng một phần do cô ta gây ra.


Những mưu mô của phụ nữ, có thể che mắt đàn ông, nhưng không thể qua được ánh mắt của phụ nữ khác.


Tôi đã sớm nhận ra tình cảm đặc biệt mà Thẩm Tình dành cho Thẩm Lương Dụ.


Nhưng vì Thẩm Lương Dụ luôn coi cô ta như em gái, nên cô ta đành dồn mọi uất ức lên tôi.


Số tiền năm đó được chuyển từ ngân hàng Bắc Kinh vào tài khoản của Thẩm Lương Dụ, người gửi lại là một cái tên xa lạ.


Rất dễ để bị người khác mạo danh.


"Thẩm Lương Dụ, nếu anh nói đó là tiền của Thẩm Tình, vậy cô ta có thể đưa ra bằng chứng chuyển khoản không?"


Ánh mắt Thẩm Lương Dụ chợt tối sầm, sự tự tin ban đầu cũng có phần dao động.


"Cô ấy không có, chẳng lẽ một người đã bỏ trốn giữa chừng như em lại có thể lấy ra sao?"


"Khâu Ý, em nên giữ chút thể diện đi. Nếu em vẫn túng thiếu như năm đó, thì cứ tiếp tục dùng sự giả tạo của mình để lừa một gã đàn ông khác nuôi em đi.”


"Dù sao, diễn xuất của em, ngay cả anh cũng từng bị lừa."


Tay tôi run rẩy, buông đũa xuống bàn.


Cuối cùng, tôi bật cười, nhưng lòng tôi như một tấm vải rách, rỉ máu không ngừng.


Năm năm giẫm đạp lên lòng tự trọng để cứu người mình yêu, cuối cùng chỉ đổi lại là con số không.


Thậm chí trong mắt anh ấy, tôi là kẻ dối trá, không có chút giới hạn nào.


"Tôi có thể lấy ra được…”


"Thẩm Lương Dụ, chuyện năm đó đã qua rồi, tôi sẽ không níu kéo anh nữa.”


"Nhưng tôi không thể chịu đựng việc có kẻ mạo danh tôi làm những chuyện này."


6.


Hôm đó, buổi gặp mặt kết thúc trong bầu không khí nặng nề.


Thẩm Lương Dụ nhận một cuộc gọi rồi rời đi.


Chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh dưới ánh đèn phát ra ánh sáng chói lóa.


Tôi không hỏi câu mà mình đã giấu trong lòng bấy lâu: "Anh kết hôn rồi sao?"


Chỉ lặng lẽ tháo chiếc nhẫn bạc mà tám năm trước Thẩm Lương Dụ đã mua bằng tiền dạy thêm suốt nửa năm, rồi giấu nó vào tay áo.


Bấy nhiêu năm qua, tôi chưa từng tháo nó, đến mức các góc cạnh đã bị oxy hóa, đen sì.


Tôi ăn nốt viên thịt cuối cùng trong suất lẩu, thanh toán rồi rời khỏi quán.


Tôi nghĩ, sau này mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.


Ra khỏi cửa, tôi lấy điện thoại ra, liên lạc với Kỷ Yến.


Từ một tháng trước, khi tôi trả hết món nợ, chúng tôi đã không còn liên lạc.


Năm đó, do tác dụng phụ của thuốc, Thẩm Lương Dụ đột ngột bị suy gan, suy thận cấp tính, toàn thân vàng vọt vì chứng vàng da và bị đưa vào phòng cấp cứu.


Tôi đứng bên cửa sổ suốt đêm, gọi cho tất cả những người trong danh bạ.


Nhưng cuối cùng, tôi chỉ vay được hai trăm tệ.


Chuyện này vốn không có gì bất ngờ, vì tôi chẳng có người thân hay bạn bè thân thiết.


Đường cùng, tôi đành thử tìm đến Kỷ Yến – kẻ từng là kình địch thời cấp ba, một cậu ấm giàu có.


"150 ngàn tệ? Được thôi. Nhưng cô phải đến Bắc Kinh vay."


Hồi cấp ba, vì tranh giành một suất học bổng, chúng tôi từng gây gổ.


Cả trường không ai dám đụng đến cậu ta, nhưng tôi – đứa không cha không mẹ, không vướng bận điều gì – đã liều mạng đánh nhau với cậu ta.


Vết sẹo trên trán cậu ta đến giờ vẫn là do tôi để lại.


Kết quả, tôi bị xử phạt, suýt bị đuổi học, còn cậu ta thì bình an vô sự.


Khi tôi đến Bắc Kinh, theo địa chỉ mà Kỷ Yến cung cấp, cậu ta đang ngồi trong phòng bao, được đám người vây quanh.


"Muốn vay tiền, được thôi.”


"Nhưng cô phải quỳ xuống."


Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, giọng điệu lạnh lùng.


Kỷ Yến từng nói:


"Khâu Ý, cô là người bướng bỉnh nhất mà tôi từng gặp, cũng là người duy nhất dám chống lại tôi."


"Cô thú vị lắm."


Lúc đó, tôi không hiểu ý trong lời nói của cậu ta.


Chỉ cảm thấy bọn nhà giàu đều có vấn đề về thần kinh.


Bị đánh mà còn khen người ta thú vị.


Nhưng lần này, bắt tôi quỳ trước mặt bao nhiêu người, rõ ràng là muốn giẫm nát lòng tự trọng của tôi.


Tôi không còn lựa chọn nào khác.


Giữa những ánh mắt chế giễu, tôi quỳ thẳng xuống sàn.


Tôi không còn nhớ được cảm giác khi đầu gối chạm vào sàn lạnh buốt.


Chỉ nhớ giữa tiếng cười ồn ào, Kỷ Yến đột nhiên mất hứng, phất tay ra hiệu cho đám người xung quanh dừng lại.


Ánh mắt cậu ta lúc đó giống như vừa tìm lại được món đồ chơi yêu thích thuở nhỏ, nhưng nó đã mất đi một cánh tay, chẳng còn trọn vẹn.


Cậu ta bảo tôi ngẩng đầu lên.


Rồi ném điếu thuốc xuống chân tôi.


Cậu ta hỏi:


"Vì một người đàn ông, có đáng không?"


Khi ấy, tôi không chút do dự đáp:


"Đáng."


Nhưng nếu bây giờ, câu trả lời chắc chắn là: "Không đáng."


Thấy vậy, cậu ta bực bội chậc lưỡi.


Sau đó, gọi một cuộc điện thoại, hỏi thông tin tài khoản của tôi.


"150 ngàn tệ, hôm nay sẽ chuyển."


"Tôi sẽ trả lại."


Tôi run rẩy, siết chặt vạt áo.


Ánh mắt Kỷ Yến nhìn tôi lúc đó ngày càng u ám...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo