21.
Kỷ Yến lặng lẽ lái xe.
Khi dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, anh ta liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
"Chuyện này... là do cô làm sao?"
"Ừ."
Nghe vậy, Kỷ Yến khẽ nở một nụ cười hài lòng.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ, trong đầu vẫn ngổn ngang suy nghĩ.
Có một thắc mắc mà tôi mãi không thể hiểu được.
"Kỷ Yến, tôi không hiểu, Thẩm Lương Dụ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh ta không phát hiện ra gì sao? Hơn nữa, kiểu người như anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ liệu Dao Dao có phải con ruột của mình không chứ?"
"Ừ, là đàn ông thì bình thường đều sẽ đi xét nghiệm cho yên tâm."
"Vậy tại sao Thẩm Lương Dụ lại..."
Nghe câu hỏi của tôi, Kỷ Yến khẽ nhíu mày.
Anh ta im lặng một lúc rồi nói:
"Khâu Ý, Thẩm Lương Dụ từng mắc bệnh nặng. Khối u ác tính mà anh ta mắc phải có tỷ lệ tái phát khá cao.”
"Trong tình trạng như vậy, một người phụ nữ bình thường ai dám ở bên anh ta, thậm chí sinh con chứ?”
"Cho nên, việc Dao Dao có phải con ruột của anh ta hay không không còn quan trọng. Chỉ cần danh nghĩa là con của anh ta là đủ rồi."
Nghe xong, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
"À... em không nghĩ tới điều này."
Kỷ Yến vừa nói, vừa day day thái dương, rồi khởi động xe.
"Dự án lần này sắp kết thúc rồi, Khâu Ý, cô làm rất tốt.”
"Chuẩn bị theo dõi dự án tiếp theo đi."
"Được. Cảm ơn Kỷ Tổng!"
22.
Ngày dự án tại Bắc Kinh kết thúc, tài khoản của Thẩm Tình bị khóa vĩnh viễn.
Nguyên nhân là do việc cô ta tung ra lời thanh minh giả dối, gây ảnh hưởng xấu đến công chúng và bị báo cáo trên diện rộng.
Cùng lúc đó, tin tức Thẩm Bằng bị bắt vì hành vi xâm hại trẻ vị thành niên xuất hiện trên bản tin thành phố Hải Thành.
Điều bất ngờ hơn là mẹ của Thẩm Lương Dụ - Trần Yến, cũng bị điều tra vì liên quan đến việc buôn bán trẻ em.
Mãi sau này tôi mới biết, sau khi số tiền 150.000 tệ được chuyển vào tài khoản của Thẩm Lương Dụ, ba người nhà họ Thẩm đã nảy sinh lòng tham.
Gia đình họ Thẩm vốn không giàu có, họ nghĩ rằng nếu tôi biết Thẩm Lương Dụ còn sống, chắc chắn sẽ đòi lại số tiền 150.000 tệ này.
Vì vậy, sau khi Thẩm Lương Dụ tỉnh lại, họ đã lừa anh rằng tôi đã bỏ trốn.
Sau đó, họ còn bày mưu lập một cáo phó giả về cái chết của anh để gửi cho tôi.
Như vậy, tôi sẽ không bao giờ quay lại tìm họ, và số tiền đó cũng không cần phải trả lại.
Khi biết được sự thật, tôi chẳng còn cảm xúc gì nhiều.
Nỗi đau kéo dài suốt năm năm, giống như một vết thương của kiếp trước, giờ đây khi biết nguyên nhân lại xuất phát từ lòng tham hèn hạ này, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
23.
Đêm trước năm mới.
Kết quả vụ án của Thẩm Bằng và Trần Yến đã có.
Cả hai bị kết án tù chung thân vì những tội danh của mình.
Còn Thẩm Tình, sau khi bị phong sát toàn bộ trên mạng, vì áp lực và hoảng loạn kéo dài, đã mắc bệnh tâm thần.
Ngày trước khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cô ta vẫn còn khoe những chiếc túi hàng hiệu mà mình từng mua trên mạng xã hội.
Về phần Thẩm Lương Dụ, anh ta đã nghỉ việc, đưa bé Dao Dao rời khỏi Hải Thành.
Không ai biết anh ta sẽ đi đâu.
Trước khi rời đi, Thẩm Lương Dụ gửi cho tôi một tin nhắn.
Lúc nhận được tin, tôi đang cùng đồng nghiệp đi dạo chợ đêm, trên tay cầm một xiên kẹo hồ lô.
Mở tin nhắn ra, bên trong viết:
【Khưu Ý, hy vọng kiếp sau gặp em, anh sẽ có một cơ thể khỏe mạnh. Cũng hy vọng, em vẫn sẽ giống như mười năm trước, mỉm cười nắm lấy tay anh.】
【Anh yêu em.】
Tôi tắt điện thoại.
Nhai miếng táo gai trong miệng, lòng ngổn ngang khó tả.
Mùa đông Hải Thành lạnh quá.
Nhưng tôi chỉ muốn sống tốt ở kiếp này.
24.
Đêm giao thừa hôm ấy, để ăn mừng thành công của dự án hợp tác tại Bắc Kinh mừng thành công của dự án hợp tác tại Bắc Kinh, Kỷ Yến đã bao trọn một tầng để tổ chức tiệc mừng cho toàn công ty.
Từ ngày trả nợ một mình, tôi đã mắc bệnh dạ dày. Vì sức khỏe, tôi rất ít khi uống rượu. Nhưng hôm nay thực sự quá vui.
Tôi ngồi trên bàn tiệc, uống hết ly này đến ly khác cho đến khi không uống nổi nữa. Cùng đồng nghiệp bàn chuyện thú vị trong dự án, tán gẫu những câu chuyện trong công ty, cười nói vui vẻ.
Cười đến mức sống mũi bỗng cay cay.
Nhìn chằm chằm vào cốc bia trước mặt, tôi không khỏi nhớ lại ba tháng trước, khi tôi ngồi chen chúc trong quán lẩu, ăn ngấu nghiến như sợ người ta giành mất, mà trong túi chỉ còn đúng một xu.
Khi đó, tôi chưa bao giờ dám tin rằng cuộc đời mình lại có thể thay đổi lớn lao trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Từ nỗi áy náy vì cái chết của Thẩm Lương Dụ, đến những ngày tháng chán chường và tuyệt vọng, tôi đã bước ra một con đường hoàn toàn mới.
Sau khi uống đến say mèm, tôi lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau đỡ lấy tôi.
Tôi quay đầu lại.
Là Kỷ Yến.
"Giám đốc Kỷ à, cảm ơn anh..."
"Đợi tôi gọi tài xế, đưa cô về."
"Không cần đâu, tôi có thể gọi taxi..."
Chưa dứt lời, tôi đã vấp phải một viên đá phía trước, suýt ngã.
Kỷ Yến đỡ tôi, nhưng cũng bị tôi kéo theo, suýt nữa thì mất thăng bằng.
Đúng lúc này, một chiếc ví rơi ra từ túi áo khoác của anh.
Mọi thứ bên trong rơi vãi khắp nơi.
Giữa đống thẻ ngân hàng, tôi chú ý đến một tấm ảnh cũ kỹ đã ố vàng.
Tôi cúi xuống nhặt lên.
Trong bức ảnh là một cô gái mặc đồng phục học sinh, nhưng chỉ chụp từ phía sau.
Tôi nhận ra ngay mái tóc nâu hạt dẻ đó – là tôi.
Tôi ngây ngô ngẩng đầu, cười nói với Kỷ Yến:
"Kỷ Yến, anh thật là nhỏ mọn đấy…”
"Chỉ vì hồi cấp ba tôi đánh anh một trận mà anh giữ ảnh tôi đến tận bây giờ sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Kỷ Yến thoáng vẻ phức tạp, cuối cùng lại bị dáng vẻ say khướt của tôi chọc cười.
Anh khẽ nhếch môi, mắng nhẹ:
"Đồ ngốc."
(Hoàn chính văn)