Tần Minh Lãng dời mắt đi: “Khụ.”
Tiếng ho của anh ấy nhắc nhở tôi.
Có một chuyện quan trọng không kém luận văn, tôi nhất định phải làm trước khi đi học tiến sĩ.
Tôi phải thử xem rốt cuộc tiên sinh nhà tôi có dùng được hay không.
Đêm trước khi đi xa, khi tôi giở lại chiêu cũ, một lần nữa ngáng chân anh ấy trong phòng tắm.
Tần Minh Lãng thở dài bất lực:
“Lê Lê... Em vẫn còn nhỏ lắm, em...”
“Em nhỏ chỗ nào! Em sắp là tiến sĩ rồi!” Tôi tức giận: “Rốt cuộc anh có được hay không vậy!”
“... Được, được.” Tần Minh Lãng không còn gì để nói, đành nghe lời kéo cà vạt ra: “Vậy em thử xem.”
Tôi vui vẻ đẩy ngã anh ấy.
Nhưng vừa tắt đèn, anh ấy đã đảo khách thành chủ, giơ cổ tay tôi lên quá đỉnh đầu.
Tôi: “?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Minh Lãng dùng một tay tháo kính, mặt ghé sát vào tai tôi, nói khẽ:
“Nói cho em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Anh ấy cúi người xuống, trong đầu tôi lại vang lên cảnh báo:
Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!
Nhưng tôi đã không còn cơ hội phản kháng nữa rồi.
Tần Minh Lãng giữ chặt tôi, cười khẽ:
“Lúc còn đi học, em hỏi anh tại sao anh thích ăn hạt dẻ.”
“...”
“Hoàn toàn không phải vì hạt dẻ.”
“... Anh!”
“Là muốn ăn lê đó, nhóc ngốc ạ (hạt dẻ và quả lê có âm đọc gần giống nhau).”
…
Không được, đau quá.
Cứu với, mau cứu tôi với.
“Dùng Được Không?”
“... Ưm.”
“Dùng, Được, Không?”
“Dùng được... Dùng được!”
Hay là cứ ly hôn đi.
Kích thước của chúng tôi quá không hợp nhau rồi đúng không?
…
Đêm đó, Tần Minh Lãng lưu lại đầy dấu vết trên cổ tay tôi.
Cho đến tận ngày tôi ra nước ngoài, dấu vết kia vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Tôi thật sự cạn lời, cũng tức giận đến mức không muốn để ý đến anh ấy:
“Đã bảo chỉ là thử thôi mà! Anh thử kiểu gì vậy hả!”
“Chẳng phải là do anh nghĩ đến việc sắp phải xa Lê Lê một thời gian rồi sao.” Tần Minh Lãng nén cười, ho khẽ: “Anh cũng không ngờ Lê Lê lại không chịu nổi như vậy, ha?”
Tôi tức đến mức muốn nổ tung.
Ngày anh ấy tiễn tôi đi, trời trong xanh.
Tôi ôm anh ấy ở sân bay: “Vậy hẹn gặp lại sau nhé, Tần tiên sinh.”
“Được, anh đợi em trở về.” Anh ấy cũng ôm tôi: “Tiểu họa sĩ.”
Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên tò mò: “Anh hoàn toàn không phản đối việc em đi học tiến sĩ?”
“Tại sao phải phản đối.”
“Sẽ yêu xa đó.”
Tần Minh Lãng khẽ cười.
Giọng nói vẫn kiên nhẫn, trầm thấp như trước, giống như đã trả lời vô số lần trong lòng.
Anh ấy nói:
“Vì ước mơ của em cũng là ước mơ của anh.”
Anh cũng yêu em mà.
Chúng ta cùng nhau tiến về phía trước, nhất định sẽ gặp lại nhau thôi.
Em nói có đúng không, Lê Lê?
[Ngoại truyện: Về bạn gái tin đồn của Tần Minh Lãng]
Nguồn cơn của sự việc là.
Trong một bữa tiệc, các ông lớn thay nhau giới thiệu đối tượng cho Tần Minh Lãng.
Tần Minh Lãng: “Cảm ơn ý tốt của các chú các bác, nhưng cháu đã có người mình thích rồi, là bạn học thời trung học của cháu. Trước khi cô ấy kết hôn, cháu sẽ không suy xét tới chuyện tình cảm cá nhân.”
A: “Nghe thấy chưa? Cậu Tần tự nói đó, hồi trung học cậu ấy yêu sớm, yêu bạn học!”
B: “Vậy là đã yêu nhau nhiều năm rồi nhỉ? Trai đẹp đều thích tìm em gái xinh, cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn bạn gái cũng là người thông minh, xinh đẹp, trẻ trung, không kém đâu!”
C: “Đúng đó, cậu Tần vì bạn gái cũ mà không chịu kết hôn kìa.”
D: “Sao không kết với bạn gái cũ? Bạn gái cũ cũng sống ở Seattle à? Chẳng lẽ là người theo chủ nghĩa độc thân?”
...
Trải qua chín chín tám mươi mốt vòng, chuyện này đến tai bố của Văn Lê.
Câu chuyện đã được thay đổi thành:
“Tần Minh Lãng có một người bạn gái cũ, yêu từ hồi trung học, vừa thông minh vừa xinh đẹp, hai người có tình cảm sâu đậm lắm. Nhưng vì cô gái đó không muốn kết hôn nên hai người đã chia tay, Tần Minh Lãng đau lòng lắm, thậm chí còn không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân nữa. Cũng không biết cô gái đó là ai, hỏi cậu ấy cũng không nói, cứ bảo là sợ làm phiền cuộc sống của người ta, khổ.”
Đợi đến khi Văn Lê thật ra biết nhân vật chính trong câu chuyện chính là mình...
Đã là rất nhiều năm sau rồi.
Cô đặc biệt tò mò: “Vậy ra anh thích em từ lâu rồi hả? Bắt đầu từ khi nào?”
Tần Minh Lãng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đẩy mắt kính, siêu bình tĩnh:
“Không sớm lắm, sau khi kết hôn mới bắt đầu, vào một buổi chiều em đột nhiên chạy đến hôn lên yết hầu của anh nói “Chồng ơi chúng ta làm đến sáng đi” đó... Tim anh đập thình thịch. Nếu tối nay em cũng nói với anh như vậy, anh sẽ lại rung động nữa.”
Văn Lê đỏ bừng cả tai, hét lên:
“Tần Minh Lãng! Anh đừng có vu oan cho em! Em hoàn toàn không nói những lời đó!”
Nhưng, trên thực tế.
Về nguyên nhân thật sự, bản thân Tần Minh Lãng cũng không muốn kể lại.
Quá xa xôi rồi, phải kể từ rất nhiều năm trước.
Tuy rằng nhà anh và nhà họ Văn có quen biết nhiều năm, nhưng quan niệm giáo dục của bố mẹ hai bên lại khác nhau hoàn toàn.
Tần gia rất nhiều nhánh, từ nhỏ Tần Minh Lãng đã không được phép phạm sai lầm, nếu thi thứ hai sẽ bị phạt đứng ba ngày.
Văn Lê từ sáu đến mười sáu tuổi đều không gặp phải phiền não như vậy, nhưng mỗi lần anh bị phạt đứng, cô đều ở bên cạnh anh.
Không phải là cô không có gì để làm.
Cô rất bận, trong lúc chờ anh, cô không phải vẽ tranh thì cũng là đút cho anh ăn.
Khi đó cô còn nhỏ, nhưng đã có người muốn bỏ tiền ra mua tranh của cô.
Cô không hề hay biết gì về tài sản và tài năng mình đang có.
Tần Minh Lãng hỏi:
“Em có nghĩ đến chuyện sau khi lớn lên rồi sẽ làm nghề gì không?”
Văn Lê nói: “Không có, nếu vẽ tranh có thể nuôi sống em, thì em sẽ vẽ tranh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bán đi, kiếm tiền nuôi anh.”
“...”
Nếu nhất định phải nói về khoảnh khắc rung động, thì chính là giây phút này.
Cô như một chú gấu nhỏ giấu trong mình viên bảo thạch.
Dùng sự ngây thơ và thiện ý thuần khiết nhất, để đối đãi với anh.
Đến tuổi kết hôn, người lớn hai nhà vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, hồ đồ thế nào lại đi đăng ký kết hôn.
“Không bán tranh cũng được, anh có thể nuôi em.”
Văn Lê khi còn trẻ căn bản không biết.
Tần Minh Lãng không bao giờ dễ dàng hứa hẹn điều gì, chỉ cần một câu nói này của anh đã đủ để cô nằm thẳng hưởng thụ ba đời.
Cho nên, cô cũng hoàn toàn không có ấn tượng gì về cuộc trò chuyện này.
Nhưng...
Tần Minh Lãng nghĩ, không sao cả.
Anh đã không đánh mất Văn phu nhân của anh, dù xa nhau suốt một quãng thời gian dài như vậy, nhưng hai người chưa từng lạc mất nhau.
Đây đã là món quà tốt nhất mà số phận ban tặng cho anh sau nửa đời phiêu bạt.