Tôi có hơi bối rối:
“Nhưng hôm đó em tận tai nghe thấy anh nói nếu không phải vì cuộc hôn nhân sắp đặt này anh đã ở lại Seattle tìm đại ai đó rồi kết hôn.”
“Bố em cũng nói là anh từng có bạn gái cũ, cư dân mạng có thể tung tin đồn nhảm, nhưng chẳng lẽ bố em cũng lừa em?”
Tần Minh Lãng ngẩn người: “Em đã đến phòng nghiên cứu của anh?”
“Ừm.”
“Lê Lê.” Tần Minh Lãng bật cười, “Hôm đó anh gọi điện thoại cho một người bạn cũ, anh ấy hỏi tại sao anh lại về nước một cách đột ngột như vậy, nên anh đã trả lời như thế. Nhưng em đâu có nghe hết câu sau đâu, anh đã nói: 'Nhưng đó là chuyện không có khả năng'.”
“Cuộc đời anh, người bạn đời của anh, đều do chính anh lựa chọn.” Hắn khẽ nói: “Anh sẽ không bao giờ có cái suy nghĩ 'tìm đại một người ở Seattle rồi kết hôn cho xong chuyện' như vậy nữa, anh rất trân trọng người vợ hiện tại của anh.”
Người vợ.
Tim tôi hẫng một nhịp.
“Anh rất yêu vợ của anh.”
Ngoài khung cửa sổ máy bay, ánh sao lấp lánh, Tần Minh Lãng khựng lại một chút, hiếm khi thấy vành tai hắn hơi ửng đỏ.
Hắn nhắc lại nửa câu cuối:
“Nếu như anh có thể trẻ ra vài tuổi, bằng tuổi cô ấy thì tốt biết mấy.”
…
Trong mắt Tần Minh Lãng, câu chuyện thanh mai trúc mã lại có một phiên bản khác:
Em gái nhà bên thật đáng yêu, nhưng quá ngốc;
Muốn ôm hôn quá, nhưng em ấy chỉ biết “a ba a ba”;
Mẹ em ấy mất sớm, thật đáng thương, càng muốn hôn hơn.
Lớn thêm chút nữa, có nên tỏ tình không? Hình như trong đầu em ấy chỉ toàn bánh donut dâu tây.
Thôi vậy.
Để sau đi.
Cứ thế kéo dài đến tận khi tôi vào đại học.
Tôi học y, thời gian học vốn đã dài, sau khi tốt nghiệp lại luôn bận rộn với công việc kinh doanh của gia đình, đợi đến khi tôi bận rộn gần xong có thể về nước thì đã đến tuổi này rồi.
Cuộc đời gần như đã ở hai hướng khác nhau, cách suy nghĩ cũng không giống nhau.
“Vậy nên anh không nên học y.” Tôi nắm lấy trọng điểm: “Anh đã bị sự nghiệp y học vĩ đại của nhân loại làm chậm trễ rồi.”
“Lê Lê.” Tần Minh Lãng bật cười: “Em có biết mẹ em mắc bệnh gì không?”
“A?”
“Đột biến gen, có 30% khả năng di truyền.” Hắn nắm lấy tay tôi, thở dài: “Công ty mới mà anh mua lại, có hi vọng có thể nghiên cứu ra thuốc đặc trị trong vòng hai năm.”
Như vậy, cho dù tôi thật sự bị phát hiện ra di truyền thật, cũng không sao cả.
Tim tôi lỡ một nhịp.
Chờ đã.
Sao lại làm loạn đạo tâm của tôi thế này.
Chẳng lẽ tế bào yêu đương lại mọc ra rồi?
Có phải anh ấy đang muốn ám chỉ điều gì với tôi không?
(Từ sau đoạn này, tình cảm thăng hoa, đổi đại từ nhân xưng sang anh ấy/anh cho hợp – đương nhiên là theo cảm tính của tui thôi mấy bà)
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
“Anh đừng nhìn em như vậy, em sẽ không hỏi anh mấy câu như “Có phải anh học y vì em không?” đâu... Anh đừng hòng! Em không hỏi!”
Tần Minh Lãng cười khẽ, sau đó lại nắm lấy tay tôi, che lên mắt hắn:
“Được, anh không nhìn em.”
Tim tôi sắp ngừng đập luôn rồi.
Sao anh ấy lại quyến rũ vậy chứ?
Trước khi hoàn toàn bị cuốn vào, tôi nghĩ:
“Nhưng... Nhưng mà! Anh thật sự không đặt ảnh chụp chung của hai ta trên bàn làm việc!”
“Như vậy cả trường sẽ biết em là vợ anh.”
“Nhưng... Em hỏi anh có thích em không, anh không để ý đến em.”
“Em hỏi bao giờ?”
“Anh giả vờ quên đúng không! Lúc em bị sốt, ở bệnh viện đó!”
“... Anh không nghe rõ.” Tần Minh Lãng im lặng một chút: “Hỏi em nói gì đó, em bảo anh đi làm đi.”
“...”
Hình như đúng là vậy thật.
Im lặng.
Tĩnh mịch hoàn toàn.
“Vậy...” Không được, tôi phải chiếm lấy điểm cao đạo đức: “Em bị sốt, anh bỏ mặc em ở bệnh viện một mình, đến một tin nhắn cũng không có.”
“Hôm đó anh phải họp suốt, không gọi điện thoại được, trợ lý gọi cho em thì bị chặn. Anh nhắn rất nhiều tin nhắn, nhưng em không trả lời cái nào.”
Tôi không tin.
Tần Minh Lãng mở điện thoại của tôi ra.
Trong hộp thư đến của người lạ, tôi tìm thấy một đống tin nhắn chưa đọc.
Tôi: “...” Anh, xin hãy nghe em giải thích.
“Vậy nên, Văn Lê.” Tần Minh Lãng mỉm cười: “Em chưa từng lưu số điện thoại của anh, anh nằm trong danh sách người lạ của em.”
...
Được rồi.
“Tha thứ cho anh một phút.”
Mất đi điểm cao đạo đức, tôi trở nên bất đắc dĩ, giọng siêu nhỏ: “Muốn ôm một cái.”
Tần Minh Lãng xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Được, mua túi xách.”
…
Máy bay hạ cánh đúng giờ.
Ban đầu tôi còn tưởng Tần Minh Lãng chặn chuyến bay.
Sau này mới biết, anh ấy đã mua hết vé máy bay, không làm chậm trễ hành trình của bất cứ hành khách nào.
Giỏi lắm, giáo sư Tần.
Để anh tận hưởng điểm cao đạo đức thêm một lát nữa đi.
Anh ấy cùng tôi tham gia hội nghị học thuật này, tôi cũng chia sẻ với anh ấy về kế hoạch học lên tiến sĩ của mình.
Anh ấy vô cùng ủng hộ: “Lần sau gặp lại, chắc Lê Lê của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Tôi không hài lòng: “Em bây giờ cũng đã lớn lắm rồi.”