Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Đại Lão Kinh Quyến - 8

Chương 8:

Cứ như thể sau khi cãi nhau hắn sẽ “lạnh lùng” “giặt đồ lót” vậy.

Nhưng mà... buổi tối không cần phải đợi hắn.

Ừ, tôi vốn dĩ cũng đâu có đợi hắn.

Tôi nhanh chóng chuyển về trường.

Tần Minh Lãng đi công tác, tôi cứ tưởng phải một thời gian nữa hắn mới phát hiện ra tôi không có ở nhà.

Nhưng hóa ra ngay tối hôm đó, hắn đã gọi điện thoại cho tôi.

Hắn nói ngắn gọn: “Tại sao em lại chuyển đi?”

“Em phải chuẩn bị cho kỳ thi, với cả em còn rất nhiều bài tập và tài liệu phải viết nữa... Ở trường sẽ yên tĩnh hơn.”

“Nhà mình có ai đâu, chẳng phải ở nhà còn yên tĩnh hơn ở trường sao?”

“...”

Tôi im lặng một lúc rồi thở dài: “Tần Minh Lãng, hay là chúng ta xa nhau một thời gian đi, để cả hai cùng bình tĩnh lại.”

Tôi không có ở nhà.

Hắn cũng sẽ không cần phải lạnh lùng với tôi mỗi ngày nữa.

“Lê...”

Đột nhiên đầu dây bên kia truyền tới tiếng một cô gái gọi tên hắn: “Tần Minh Lãng?”

Tần Minh Lãng đáp lời rồi nói: “Lê Lê, đợi anh về rồi sẽ nói chuyện với em sau.”

Nói gì chứ?

Nói về cuộc hôn nhân nhàm chán của chúng tôi, về mối quan hệ ép buộc này.

Hay là về những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo không có điểm chung của chúng tôi?

Tôi nhận ra giọng nói đó, là của Tô Nhan.

Hắn đi công tác cùng với Tô Nhan.

“Không cần đâu.” Tôi nói, “Nếu sau khi anh về mà vẫn muốn nói thì anh có thể nói với mấy chậu cây cảnh trong nhà.”

“Tần Minh Lãng, bây giờ em có rất nhiều việc phải làm, em không có thời gian để nghe đâu.”

Tôi muốn làm việc của mình.

Tôi sẽ không đứng tại chỗ tiếp tục chờ đợi hắn nữa.

Sau khi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tiến sĩ, số lượng công việc trong lịch trình của tôi đã tăng từ ba lên ba mươi.

Sau khi Tần Minh Lãng kết thúc chuyến công tác, hắn đã đến tìm tôi.

Nhưng trước mắt tôi không muốn gặp hắn nên lần nào hắn tới tôi cũng nói: “Lần sau nhất định sẽ gặp.”

Hồ Khả hỏi: “Hai người không thể hàn gắn được nữa thật ư?”

“Mình vẫn chưa quyết định.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu không thể tiếp tục được nữa thì thôi vậy.”

Kết hôn hay độc thân.

Dù là chọn bên nào, nếu nó không thể khiến tôi vui vẻ hơn thì tôi sẽ đi con đường khác.

Vào thứ sáu, giáo viên hướng dẫn bảo tôi cùng đến Nam Thành tham dự một hội nghị:

“Tôi phải đến đó trước để giao lưu nên phải đi từ sáng sớm. Em cứ ở trường viết luận văn đi, đợi chiều lại đến sau.”

Tôi: “Vâng.”

Đến khi tôi đầu tắt mặt tối làm xong luận văn rồi ra đến được sân bay thì trời đã tối hẳn.

Ngồi ở phòng chờ, tôi nhớ lại nhiều năm trước, khi Tần Minh Lãng tiễn tôi đi tham gia cuộc thi Olympic Toán học.

Cũng là một mùa đông như thế này.

Trời tối đen, tôi không muốn đi bộ nên cứ bắt hắn phải cõng tôi.

Hắn vừa cõng tôi vừa nói: “Ngủ một lát đi, nếu không ngủ được thì em đếm sao đi.”

“Nhiều sao thế kia, làm sao mà đếm xuể?”

“Cứ đếm đi, đến khi nào em đếm không xuể nữa là chúng ta sẽ về đến nhà.”

Bây giờ, ở Bắc Kinh đã không còn nhìn thấy sao nữa rồi.

Và hắn cũng sẽ không cùng tôi về nhà nữa.

Tôi thu tầm mắt lại, cầm thẻ lên máy bay đi qua cổng kiểm soát.

Nhưng có một điều bất thường là hành lang rất vắng vẻ, kỳ lạ là hôm nay xung quanh lại không có một ai cả.

Tôi tò mò đi về phía trước: “Đây là chuyến bay đến Nam Thành ạ? Có phải tôi đã lên nhầm máy bay rồi không?”

“Chào cô, cô Văn.” Tiếp viên hàng không cười cười chào hỏi: “Cô không lên nhầm đâu ạ, có một vị tiên sinh đã nâng hạng vé cho cô, mời cô đi theo tôi.”

Tôi nín thở.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm...

Tôi đi theo cô ấy đến khoang hạng nhất, nghe thấy động tĩnh, một người đàn ông cao lớn rắn chắc quay người lại.

“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?” Tần Minh Lãng nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, nói khẽ: “Lê Lê?”

Chiếc máy bay xé màn đêm, cất cánh từ Bắc Kinh.

Giọng của Tần Minh Lãng rất trầm, cũng rất ấm áp.

Trong suốt chuyến bay, hắn nói, còn tôi thì lắng nghe.

“...Vì vậy, khoảng thời gian trước anh đã quá bận rộn với công việc, không thể quan tâm đến em, đó là lỗi của anh.

“Mấy trang báo lá cải chỉ đưa tin phân nửa sự thật câu view. Chúng chỉ cho mọi người thấy anh và một cô gái cùng nhau tham dự sự kiện, mà không hề nói đến việc anh đã mua lại công ty từ tay cô ấy.”

“Nói tóm lại thì giữa anh và Tô Nhan không có chuyện gì hết. Bọn anh từng là bạn học thật, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp anh cũng chỉ biết tên cô ấy thôi...”

“Quan hệ hợp tác giữa anh và cô ấy cũng chỉ mới được thiết lập trong năm nay. Anh chưa từng yêu ai khi còn đi học cả.”

Hắn có vẻ bất lực nhìn tôi, tiếp tục nói: “Anh đã khai hết rồi đấy, Lê Lê.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo