Tôi lấy chồng theo kiểu liên hôn thương mại, ai ngờ lại lấy trúng một tổng tài... là yêu quái mê hoặc.
Nghe tưởng nguy hiểm, nhưng anh ấy lại cấm dục đến mức kỳ lạ.
Chạm một cái thì cứng đờ, hôn nhẹ cũng đỏ mặt như thiếu niên mới lớn.
Tôi cứ tưởng anh không có cảm giác với tôi, lúc nào cũng giữ khoảng cách.
Cho đến một hôm, tôi vô tình buột miệng khen con rắn cảnh của nhỏ bạn dễ thương.
Tối hôm đó, anh bất ngờ dùng đuôi quấn lấy eo tôi, giọng trầm khàn mang theo chút khẩn thiết:
“Em sờ thử đi... anh cũng dễ thương lắm.”
1
Đêm tân hôn, Thẩm Cận Hoài đã thẳng thắn nói với tôi rằng anh là một yêu ma.
Nhưng tôi vẫn luôn không tin lắm.
Bởi vì ngoài khuôn mặt đó ra, anh chưa từng thể hiện chút đặc trưng nào của yêu ma cả.
Không có đuôi, không có sừng.
Thậm chí đến phương diện đó cũng chẳng có nhu cầu gì.
Hoàn toàn không giống chút nào.
Nhưng anh cũng không có lý do gì để lừa tôi cả.
Để làm rõ chân tướng, tôi đã lén ngồi rình ngoài cửa phòng tắm.
Muốn xem thử lúc anh tắm có lộ ra mấy đặc trưng kia không.
Tôi cứ tưởng mình đã đủ cẩn thận rồi.
Nhưng đúng lúc khe cửa vừa mở ra một chút thì vẫn bị anh phát hiện.
Động tác cởi áo của Thẩm Cận Hoài lập tức dừng lại.
Anh dò hỏi:
‘‘Mạn Mạn, là em ở ngoài sao?’’
Tôi không dám lên tiếng.
Trước khi anh kịp mở cửa, tôi đã lăn một vòng về giường.
Nằm im ngay ngắn xong thì Thẩm Cận Hoài thò đầu ra từ phòng tắm.
Thấy tôi đang nằm ngoan ngoãn trên giường, anh nhanh chóng đóng cửa lại.
Tim tôi dần ổn định trở lại.
Nhưng sự tò mò vẫn không cách nào kiềm chế được.
Tôi lại lén lút đi đến trước cửa phòng tắm, nín thở, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Khóa rồi.
Khỉ thật.
Cảnh giác đến thế cơ à?
Ai mới thật sự là yêu ma đây?
Tôi không nhịn được, đấm mấy phát vào cửa phòng tắm để xả giận.
Bức bối trong lòng cũng tiêu tan đi phần nào.
Nhưng vẫn tò mò.
Tò mò đến mức không biết được đáp án là không ngủ nổi.
Trong phòng tắm, tiếng nước dần dừng lại.
Tôi cắn răng, đổ một ly nước ngay trước cửa.
Rồi canh đúng lúc anh mở cửa bước ra, tôi "vô tình" trượt chân ngã vào lòng anh.
Cơ thể Thẩm Cận Hoài lập tức căng cứng.
Tôi thản nhiên liếc nhìn sau lưng anh.
Muốn xem thử cái đuôi có lộ ra không.
Nhưng không biết là do anh quấn khăn quá kỹ hay là do hoàn toàn miễn dịch với việc bị tôi chạm vào.
Chờ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Không thấy đuôi, vậy còn dấu ấn yêu ma?
Tôi giả vờ đứng không vững, tay trượt vào cổ áo choàng tắm hơi lỏng lẻo của anh.
Mắt cũng đảo khắp nơi.
Dấu ấn… sẽ nằm ở đâu nhỉ?
Trên mạng không nói rõ.
Thẩm Cận Hoài bắt đầu thở dốc nặng nề.
Khi tay tôi sắp chạm đến cơ bụng anh, hình như thấy áo choàng sau lưng anh khẽ động một chút.
Là đuôi sao?
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Cận Hoài đã đỡ tôi đứng vững.
Sau đó nhanh như chớp quay lại phòng tắm.
Tôi không cam tâm, gõ cửa phòng tắm:
"Thẩm Cận Hoài? Anh không sao chứ?"
Tiếng nước lại vang lên.
Giọng anh khàn đến đáng sợ:
"Anh không sao."
"Em ngủ trước đi, anh… ra ngay."
Tôi đợi hơn một tiếng, tiếng nước vẫn chưa dừng.
Anh cũng không có ý định ra ngoài.
Xem ra đêm nay không có kết quả rồi.
Tôi định chờ thêm chút nữa, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, không chống đỡ nổi.
Thế là thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác như có người vén chăn lên.
Rồi ôm tôi vào lòng.
Cơ thể anh mát lạnh, rất dễ chịu.
Tôi đang nóng, liền dựa sát vào hơn.
Ngay giây tiếp theo…
Một tiếng thở dốc đè nén vang bên tai tôi.
Chăn lại bị vén lên.
---
2
Khi tôi tỉnh dậy thì Thẩm Cận Hoài đã không còn ở nhà.
Nghĩ đến chuỗi kế hoạch thất bại liên tiếp, tôi tràn đầy cảm giác thất bại.
Không nhịn được mà nhắn tin cầu cứu cô bạn thân dày dạn tình trường.
Nhưng tôi không dám nói chuyện yêu ma.
Dù sao cũng là chuyện trọng đại, lỡ như Thẩm Cận Hoài bị bắt đi nghiên cứu thì sao?
Hơn nữa đến giờ chính tôi còn chưa chắc anh có phải yêu ma thật không.
Nói ra chỉ sợ người ta nghĩ chúng tôi đang chơi trò vợ chồng.
Tôi kể lại mọi chuyện, bỏ đầu bỏ đuôi.
Bạn thân trả lời ngay bằng một đoạn voice:
"Cái này dễ mà!"
"Cưỡng ép lên giường luôn đi!"
Hình như cô ấy đang bận nên không nói kỹ.
Nửa tiếng sau.
Tôi nhận được… một cái còng tay mới toanh.
---
3
Tôi nhìn chằm chằm cái còng tay suốt nửa tiếng.
Cuối cùng vẫn để sự tò mò chiến thắng lý trí.
Sau khi nghiên cứu cách dùng, tôi nhắn tin cho Thẩm Cận Hoài:
[Anh mấy giờ về nhà vậy?]
Anh trả lời ngay:
[Còn bận, chưa chắc chắn.]
Bận?
Hôm qua tôi vừa đến công ty đưa cơm, nhìn thấy lịch trình của anh.
Hôm nay trống nguyên cả ngày.
Tôi hỏi:
[Anh về sớm chút được không? Em có chuyện muốn nói.]
Tôi đã lên sẵn kế hoạch.
Chỉ cần anh vào cửa, tôi sẽ dụ anh vào phòng.
Sau đó thì...
Lần này anh trả lời khá chậm:
[Quan trọng lắm à? Có thể anh về rất trễ.]
Trễ thì không được.