Sau Khi Kết Hôn Với Tổng Tài Mê Hoặc - 2

Lỡ tôi lại ngủ mất như hôm qua thì sao?  
 
Tôi tìm trợ lý của anh để hỏi gián tiếp xem anh có thật đang bận không.  
 
Kết quả là: Không.  
 
Tôi cắn răng, nhắn tiếp:  
 
[Cũng không quá quan trọng.  
Chỉ là em bị thương, muốn anh về với em một lúc.]
 
Anh không trả lời.  
 
Mười lăm phút sau, tiếng bước chân vội vã vang lên.  
 
Tôi lập tức nằm lại lên giường, ôm chân rên rỉ.  
 
Thẩm Cận Hoài lao đến, vén chăn định xem vết thương:  
 
"Bị chỗ nào?"
 
"Sao lại bị vậy?"
 
Tôi còn chưa nghĩ ra lý do, anh đã cúi người định bế tôi đi:  
 
"Anh đưa em đến bệnh viện."
 
Sao có thể đi bệnh viện được!  
 
Tôi vội giữ tay anh lại, đầu óc xoay vòng: 
 
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị bỏng nhẹ thôi."  
 
Trước khi anh vén chăn lần nữa, tôi vội nói:  
 
"Tuýp thuốc rơi dưới tủ rồi, anh lấy giúp em được không?"
 
Vị trí thuốc và cách kê tủ đều là tôi tính toán cẩn thận.  
 
Chắc chắn sẽ khiến anh cúi người đúng theo ý tôi.  
 
Nhưng Thẩm Cận Hoài không nhúc nhích:  
 
"Đi bệnh viện kiểm tra trước đã."
 
Tôi kéo tay anh:  
"Anh lấy giúp em trước đi mà."  
 
Thấy tôi nài nỉ mãi, anh không nghĩ nhiều, chống tay lên giường, cúi người xuống nhặt.  
 
Vừa nhặt lên xong, anh còn chưa kịp đứng dậy.  
 
Tôi đã nhanh tay còng chặt tay anh lại.  
 
"Cạch" – một tiếng vang lên.  
 
Thẩm Cận Hoài kinh ngạc ngẩng đầu.  
 
Tôi tranh thủ lúc anh chưa phản ứng, nhảy xuống giường, đẩy anh ngã xuống.  
 
Còng tay còn lại tôi khóa vào đầu giường.  
 
Xong xuôi, tôi giật lấy cà vạt của anh, trói luôn tay còn lại.  
 
Thẩm Cận Hoài khàn giọng:  
"Mạn Mạn, em đang làm gì vậy?"
 
Tôi bận cởi áo anh, không ngẩng đầu:  
"Xem thử dấu ấn yêu ma của anh ở đâu."  
 
Tôi sờ soạng khắp nơi trên người anh, đầu ngón tay chạm vào da thịt.  
 
Lục soát cả phần thân trên vẫn chẳng thấy gì.  
 
Tôi nghiến răng, tay chạm đến dây thắt lưng.  
 
Anh căng cứng toàn thân, giọng run rẩy:  
"Không… không ở đó." 
 
Không ở đó mới lạ.  
 
Biết được phạm vi, tôi lấy hết can đảm, kéo phăng quần anh.
  
Không để ý nên kéo luôn cả lớp trong cùng.  
 
Tay anh bị trói, muốn che cũng không che được.  
 
Anh thẹn, tôi cũng ngượng.  
 
Tôi nhắm mắt hít sâu mấy cái mới dám mở mắt.  
 
Vừa mở, tôi thấy phần bụng dưới anh hiện lên hoa văn đen sẫm.  
 
Thật sự có dấu ấn.  
 
Tôi ngây ra một lúc, định đưa tay chạm vào.  
 
Thì "rắc" một tiếng – còng tay bị bẻ gãy.  
 
Giây tiếp theo, Thẩm Cận Hoài nắm lấy eo tôi, nhẹ nhàng nhấc ra khỏi người anh.  
 
Rồi như tránh dịch bệnh, anh lao vào phòng tắm.  
 
Tôi không yên tâm, đi theo.  
 
Tiếng nước vẫn vang lên.  
 
Tôi gõ cửa:  
"Thẩm Cận Hoài?"
 
Không ai đáp.  
 
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, chắc cũng phải một hai tiếng mới ra.  
 
Tôi ngồi bệt xuống đất, cố phân tích phản ứng của anh vừa rồi.  
 
Lúc đầu anh chỉ bất ngờ, không cản tôi.  
 
Ngay cả khi tôi cởi quần, anh cũng chỉ lên tiếng ngăn một chút.  
 
Chứng tỏ đến lúc đó anh vẫn chưa bài xích.  
 
Vậy tại sao sau đó lại bẻ gãy còng tay?  
 
Nếu không muốn tôi thấy, sao còn nói thật anh là yêu ma?  
 
Không biết có phải tiếng nước lớn quá không, đầu óc tôi rối tung.  
 
Nghĩ mãi không ra.  
 
Lúc tôi gần như cắn móng tay vì lo lắng thì trong phòng tắm có động tĩnh nhỏ.  
 
Tôi gõ nhẹ cửa:  
 
"Thẩm Cận Hoài, anh ra nhanh đi, da ngâm lâu nhăn hết rồi đó."  
 
Hơn nữa nhìn khí lạnh thoát ra từ khe cửa…  
 
Chắc anh lại vừa thổi gió lạnh vừa tắm nước lạnh.  
 
Dù không có tình cảm, tôi cũng không muốn sớm thừa kế tài sản thế này đâu.  
 
Tiếng nước ngừng vài giây.  
 
Thẩm Cận Hoài vẫn chưa chịu ra.  
 
Tôi thở dài, lại gõ cửa:  
 
"Em ngủ trước đây, anh ra nhanh lên."
 
Nói xong, tôi đứng dậy, dịch sang bên một chút.  
 
Đảm bảo anh trong đó không nhìn thấy bóng mình.  
 
Quả nhiên, chưa đến bao lâu, tiếng nước ngừng hẳn.  
 
Thẩm Cận Hoài lại quấn mình kín mít rồi mới bước ra ngoài.  
 
4  
 
Khi nhìn thấy tôi đang ngồi bên tường, anh ấy khựng lại một chút.  
 
Ánh mắt lập tức rơi xuống bắp chân mà tôi nói là bị thương.  
 
Thấy nơi đó trơn láng, không có lấy một vết trầy xước.  
 
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.  
 
Tôi ngoắc ngón tay với anh: 
“Thẩm Cận Hoài, nói chuyện với em một chút được không?”  
 
Thẩm Cận Hoài cúi mắt nhìn tôi.  
 
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ gật đầu: 
“Được.”  
 
Tôi sắp xếp lại lời nói:
 “Chuyện hôm nay… xin lỗi anh.  
 
“Em chỉ muốn biết anh có đang lừa em không, có lẽ cách làm không đúng cho lắm.”  
 
Chỉ vì thỏa mãn tính tò mò mà bắt anh phải tắm nước lạnh suốt hơn hai tiếng. 
 
Nghĩ lại cũng thấy hơi áy náy.  
 
Thẩm Cận Hoài lắc đầu:
 “Không phải lỗi của em.”  
 
Xem ra anh không định nổi giận.  
 
Tôi nhẹ nhõm đi đôi chút.  
 
Do dự một lúc, tôi vẫn nói ra:
 “Hay là, chúng ta ngủ riêng đi?”  
 
Đây là kết luận sau khi tôi suy nghĩ kỹ.  
 
Rõ ràng, anh không muốn đụng vào tôi.  
 
Nhưng đây đã là lần thứ ba Thẩm Cận Hoài phải tắm nước lạnh.  
 
Lâu dài như vậy, cơ thể không chịu nổi.  
 
Vậy thì thà ngủ riêng còn hơn.  
 
Anh không ảnh hưởng sức khỏe, tôi cũng không ảnh hưởng tâm trạng.  
 
Yết hầu Thẩm Cận Hoài khẽ chuyển động: 
“…Được.”  
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo