Tên Khắc Trong Tim - Chương 5

11

Người đàn ông no đủ thỏa mãn thì luôn dễ nói chuyện.


Tôi chỉ thử thách giới hạn của anh ta, nói rằng tôi không muốn gặp lại Tạ Ý Liễu nữa.

Ngày hôm sau, tôi đã thấy cô ta nước mắt lưng tròng, thu dọn hành lý rời đi.


Tôi bắt đầu không hiểu rốt cuộc Thẩm Diên Chí có ý gì.

Anh ta vốn không phải kiểu người nghe lời tôi như vậy.

Hơn nữa, chẳng phải Tạ Ý Liễu là mối tình đầu của anh ta sao?


Những chuyện nghĩ mãi không thông, tôi thường sẽ hỏi thẳng.

Nhưng người đàn ông kia chỉ nheo mắt, giơ tay xoa đầu tôi—đó luôn là cách anh ta dùng để đánh lạc hướng tôi.


"Thanh Thanh, em chưa từng là kẻ thay thế của bất kỳ ai."


Đấy, những lời dỗ dành đường mật này, bọn họ lúc nào cũng có thể nói ra một cách thành thạo.

Chỉ cần anh ta không muốn, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói cho tôi biết mục đích thực sự của mình.


Người bị đùa cợt, cuối cùng vẫn chỉ có tôi mà thôi.


12

Có lẽ là do mùa hè quá oi bức, dù dì trong nhà nấu ăn ngon đến đâu, mấy ngày nay tôi cũng chẳng có chút khẩu vị nào.

Nuốt xuống miếng cơm sườn cuối cùng, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn hết ra ngoài.


Đúng lúc đó, tim tôi bỗng đập nhanh một nhịp.

Kinh nguyệt mấy tháng nay đều không đến.


"……"


Với thái độ chẳng biết kiềm chế của Thẩm Diên Chí, lại không cho tôi uống thuốc, kết quả này dường như là điều tất yếu.


Tôi có thai rồi.


Có lẽ Thẩm Diên Chí vẫn chưa biết.

Tôi thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc bụng phẳng lì của mình.


Đáng buồn thay, đứa trẻ này có được giữ lại hay không, thật sự là điều tôi có thể quyết định sao?


Mấy ngày nay, Thẩm Diên Chí về nhà rất sớm.

Hơn nữa, vừa về đến nhà là muốn ôm tôi.


Nhiều lúc tôi không thể phân biệt rõ, người này rốt cuộc có còn là kẻ năm xưa hứng lên thì lập tức đá tôi xuống đất hay không.


Chẳng biết từ lúc nào, giới hạn của anh ta dường như đã bị hạ thấp đến cực độ.


Đôi khi tôi có thể nghe thấy anh ta gọi điện thoại với bạn bè.

Có vẻ như bạn anh ta rủ đi đánh bài.


Anh ta bật cười khe khẽ, cúi mắt nhìn tôi đang cuộn tròn trên ghế sofa.


"Ở nhà với vợ."


"……"


Bên kia đầu dây lập tức bùng nổ những tiếng xôn xao chọc ghẹo, tôi ngồi đây cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.


"Lại nuông chiều con thần kinh đó nữa à……"


Tiếng cười khinh thường của một nhóm người dần xa.

Đúng vậy, trong mắt đám bạn của Thẩm Diên Chí, tôi có lẽ chính là loại người như vậy.


Một kẻ điên, hoặc là đồ thần kinh, bỏ mặc danh phận vợ Thẩm đang yên lành mà suốt ngày giở trò quậy phá.


Một đêm nọ, tôi mơ thấy ác mộng.


Thậm chí tôi còn không phân biệt được đó là mơ hay ký ức.


Thẩm Diên Chí dẫn theo một đám người vây tôi vào góc lớp, lớn tiếng đọc điểm số của tôi.


Khi ấy,  tôi bị bọn họ quấy rối chẳng thể tập trung vào việc học nổi.



Thành tích thảm hại đến mức không nỡ nhìn.


Nhưng Thẩm Diên Chí thì luôn đứng nhất.

Anh ta mãi mãi là người đứng nhất.


Anh ta giơ bài kiểm tra lên trước mặt tôi, cười đầy giễu cợt.


"Đậu má, chỉ số IQ thấp thật đấy."


……


Tôi giật mình mở mắt, tiếng ve kêu râm ran từ bên ngoài vọng đến.

Màn đêm tựa như một tấm lưới vô tận bao trùm cả căn phòng, người bên cạnh hơi thở vẫn đều đều phát ra.


Tôi ngồi trên người anh ta, đột ngột siết lấy cổ anh ta.


Trong bóng tối, anh ta có vẻ bất đắc dĩ mà im lặng.


"Định bóp chết anh à?"


"Thẩm Diên Chí, chính anh đã kéo tôi xuống địa ngục."


Tôi nhẹ giọng nói, từ từ siết chặt lòng bàn tay.


Anh ta cứ thế nhìn tôi.


Tôi nghĩ, hẳn sẽ có một khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự nhẫn tâm kết liễu anh ta.


Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không làm được.


Dù rằng, anh ta chưa từng chống cự, mặc cho tôi đòi hỏi bất cứ điều gì.


13

Trưa nay, nhà có một vị khách mà tôi đặc biệt không muốn gặp.


Dù đã nhiều năm không chạm mặt, nhưng khi nhìn thấy cô ta, tôi vẫn theo phản xạ mà run rẩy.


Thẩm Duệ Hân, em gái của Thẩm Diên Chí.


Khi Thẩm Diên Chí bắt nạt tôi đến mức thê thảm nhất, Thẩm Duệ Hân từng đứng ra giúp tôi.

Khi ấy, tôi ngây thơ nghĩ rằng cô ta là tia sáng duy nhất của mình, là sự cứu rỗi trong cuộc đời hỗn loạn này.


Cô ta nói tôi đừng sợ anh trai mình, nói rằng cô ta sẽ bảo vệ tôi, có cô ta ở đây, không ai dám động đến tôi.


Mãi sau này tôi mới biết, khoảng thời gian cô ta giúp tôi chẳng qua là vì đang giận dỗi với anh trai mình.


Rồi khi hai anh em họ làm hòa, cô ta lập tức đổi cách hành hạ tôi.


Cô ta từng tụ tập một đám nữ sinh, nhốt tôi trong nhà vệ sinh, chụp lại những tấm ảnh nhục nhã.

Cuối cùng, tất cả ảnh chụp đó đều rơi vào tay Thẩm Diên Chí.


Ký ức đó quá mức đau đớn, đến mức khi nhìn thấy Thẩm Duệ Hân, tôi suýt chút nữa lại lao vào nhà vệ sinh mà nôn.


Cô ta cũng chẳng ưa gì tôi.



Khi Thẩm Diên Chí ép buộc tôi phải lấy anh ta, Thẩm Duệ Hân là người làm loạn nhất.

Cô ta mắng tôi ngay trước mặt anh ta, nói rằng tôi không xứng, nói rằng tại sao anh trai cô ta lại cứ cố chấp chọn tôi.


Lúc này, khi gặp lại nhau, cô ta đương nhiên chẳng thể tươi cười chào hỏi.


Nhưng tôi lại mong cô ta gây chuyện to lên một chút, thế nên tôi cũng hung hăng trừng mắt đáp lại.


Cô ta vốn là kiểu tiểu thư kiêu kỳ, thấy tôi như vậy thì khoanh tay, khẽ cười khẩy.


" Tần Tử Thanh, anh tôi thật sự quá nuông chiều cô rồi."


"……"


" Nói cho cô biết, từ nay tôi với cô không đội trời chung."


" Đừng hòng tôi đồng ý để cô bước chân vào nhà chúng tôi."


"……"


Đúng là, có lúc cô ta ấu trĩ y như con nít vậy.


Tôi không biết hôm nay cô ta đến đây có mục đích gì, nhưng kiểu khiêu khích này… thực sự chẳng có chút thú vị nào.



" Anh! Anh có thể chia tay với người phụ nữ này không?!"


Mãi đến khi Thẩm Diên Chí trở về, tôi mới hiểu được mục đích của cô ta.


Hóa ra nãy giờ, vẫn chỉ là không muốn tôi gả cho Thẩm Diên Chí.


Về vấn đề này, thật ra mong muốn của tôi cũng chẳng khác gì cô ta.


Thẩm Diên Chí vốn định đưa tay xoa đầu tôi, nhưng lại bị tôi né tránh.


Anh ta cúi mắt, giọng trầm thấp bình tĩnh đáp.


" Không thể chia tay."


"……"


Thẩm Duệ Hân tức đến mức giậm chân, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.


Tôi đảo mắt khinh thường, không ngờ lại bị Thẩm Diên Chí bắt gặp.


Anh ta bật cười khẽ một tiếng.


" Anh! Anh có thể đừng nuông chiều cô ta nữa không?! Anh nhìn lại anh xem, vì cô ta mà biến thành bộ dạng gì rồi…"


"……"


Trên bàn ăn, Thẩm Duệ Hân vẫn líu ríu không ngừng, cho đến khi Thẩm Diên Chí lên tiếng nhắc nhở.


" Im lặng ăn cơm đi."


Lúc này, cô ta mới chịu ngừng lại.


Thực ra, bữa cơm này diễn ra trong sự im lặng đến khó chịu. Tôi vốn dĩ đã chẳng có khẩu vị.

Hơn nữa, cảm giác buồn nôn vẫn không ngừng dâng lên.


Sau bữa ăn, Thẩm Diên Chí ra ngoài nghe điện thoại.


Chỉ còn lại tôi và Thẩm Duệ Hân bên bàn ăn.


Tôi đương nhiên không có tâm trạng ở lại đó, nhưng khi đứng dậy định rời đi, cô ta bỗng gọi tôi lại.


Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn cô ta cũng trở nên mờ ảo.


Lúc này, cô ta mới để lộ nanh vuốt:


" Tần Tử Thanh, những bức ảnh của cô, tôi vẫn còn giữ đấy."


" Hiện tại tôi vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng lấy ra xem lại, chậc chậc…"


" Cô có biết trong ảnh trông cô rẻ mạt đến mức nào không? Có phải cô vốn sinh ra đã là cái loại đó không?"


" Chỉ dựa vào cô, còn không xứng để sưởi ấm giường cho anh tôi…"


Cô ta chưa kịp nói hết câu.


Đã bị tôi cầm ấm trà trên bàn hắt thẳng vào mặt.


Tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng khắp căn nhà, lớp trang điểm tinh xảo của Thẩm Duệ Hân bị nước làm nhòe nhoẹt.


Dĩ nhiên, tiếng hét ấy cũng kéo theo sự xuất hiện của anh trai cô ta.


" Cô ta hắt nước vào em!"


Giọng nói mang theo tiếng nức nở của Thẩm Duệ Hân vang lên rõ ràng bên tai tôi.


Thẩm Diên Chí đứng ngay cạnh cô ta, lặng lẽ nhìn tôi.


"……"


Tôi không biết mình bị làm sao nữa.


Trước đây, dù Thẩm Diên Chí có kích thích tôi thế nào, tôi cũng chưa từng tức giận đến mức này.


Nhưng lần này, tôi lại không thể kiềm chế nổi bản thân.


Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ Hân, từng chữ từng chữ nói ra:


" Mẹ kiếp, chính cô mới là đồ rẻ…"


"……"


Có lẽ, đó là vài chục giây ngỡ ngàng.


Đến cả Thẩm Duệ Hân cũng quên khóc.


Mãi đến khi tôi cảm thấy má mình bỏng rát, mới chậm rãi nhận ra.


Tôi đưa đầu lưỡi chống vào má, trong lòng vẫn có chút không dám tin.


Thẩm Diên Chí đã tát tôi.


Chỉ vì tôi lỡ nói nặng em gái anh ta một câu.


Tôi ngước lên nhìn anh ta, đôi mắt khẽ mở to, nhưng tôi vẫn không thể thấy rõ gương mặt ấy.


Ánh đèn chùm quá chói mắt.


Thẩm Diên Chí còn ngẩn ra lâu hơn tôi.


Sau đó, anh ta hoảng loạn gọi tên tôi.


Nhưng tôi dường như chẳng nghe thấy nữa.


Cũng không muốn nghe thấy.


Tôi cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, đâm thẳng vào bụng mình.


Buồn cười thay, trước khoảnh khắc ấy, trong tôi vẫn còn một tia mong mỏi nhỏ nhoi—


Rằng Thẩm Diên Chí có thể thực sự trở thành cha của đứa bé trong bụng tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo